Nụ cười vừa mới nặn ra trên môi Phó Thi Lưu lại cứng đờ, đôi mắt dần dần chuyển sang nhìn người phụ nữ váy đen eo thon, giọng khổ sở:
"Được, anh đi đi."
Muốn trả thù sự tuyệt tình của cô, cô ta biết anh luôn có rất nhiều cách.
Cô ta nhận rồi, chỉ cần anh vẫn còn yêu cô ta.
Nhìn dáng vẻ ấy, Khương Noãn Noãn biết ngay mình lại bị ghi hận rồi.
Trong lòng cô thở dài, hướng về phía Trạch Hằng nói:
"Vậy tôi đi cùng Cố tổng chọn trang sức trước nhé."
Ra khỏi phòng, Cố Đình Yến không kìm được, thuận tay kéo người lại, bóp lấy eo cô, giọng có chút chất vấn:
"Em là đi chọn trang sức cho tôi?"
Trong giọng nói như mang theo chút nghi ngờ.
Khương Noãn Noãn cũng không chắc có phải mình nghe nhầm không, ngoan ngoãn trả lời:
"Không thì sao? Chẳng lẽ nói với người khác là anh cho tôi tiền để tôi mua trang sức cho mình? Quan hệ của chúng ta có thể nói thẳng ra được sao?"
Một câu phản vấn, làm Cố Đình Yến nghẹn họng, chỉ cúi mắt nhìn cô đầy thâm trầm.
Khương Noãn Noãn khẽ cười:
"Không phải sao? Tôi là đang nghĩ cho anh đấy, Cố tổng."
Cho nên những hành vi ám muội kia, giữ trong riêng tư thì được rồi.
Lực đạo đang siết chặt ở eo cô dần buông lỏng, người đàn ông kịp thời che giấu đi thứ cảm xúc không nên có, hạ giọng lạnh lùng:
"Điều đó không có nghĩa là em có thể tiếp xúc với Trạch Hằng. Tôi không thích tài sản của mình dính mùi của người khác."
Thì ra là vậy.
Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu:
"Tôi biết rồi, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp."
"Em biết thiết kế trang sức?"
Cố Đình Yến bước chậm lại nửa nhịp. Trước giờ anh chưa từng chú ý đến đời sống cá nhân của cô, cô biết làm gì, giỏi cái gì. Hôm qua trên bàn rượu nghe cô nói một tràng, quả thật làm anh bất ngờ.
"Đó là sở thích của tôi. Chỉ tiếc lúc chọn ngành học, ba mẹ bắt tôi phải chọn Quản trị Tài chính."
Khương Noãn Noãn dẫn anh tới quầy của mình, nước không chảy ra ruộng ngoài, chém được ai thì chém.
"Vừa nãy chị Phi Hân có mua bộ này, tôi cũng rất thích."
Khương Noãn Noãn chỉ thẳng vào sợi dây chuyền đắt nhất do chính tay mình thiết kế:
"Mua cho tôi đi?"
Cố Đình Yến lười nhìn con số toàn số 0 trên bảng giá, thậm chí không thèm để ý đó là thương hiệu nào, rút thẻ đen ra, quẹt luôn hai mươi triệu.
Trúng mánh rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=69]
Trúng mánh rồi!
Khóe môi Khương Noãn Noãn nhịn không nổi mà nhếch cao, mắt sáng lấp lánh. Nhìn thấy vậy, trong lòng Cố Đình Yến, sự khó chịu do Trạch Hằng gây ra cũng nhanh chóng bị xoa dịu.
Hai người đi dạo một vòng, anh nhận một cuộc điện thoại đã rung từ lâu, nói vài câu rồi cúp, hỏi cô:
"Còn muốn gì nữa không?"
Nhìn dáng vẻ, chắc anh còn có việc, Khương Noãn Noãn lắc đầu:
"Không còn, đã làm anh tốn kém rồi, Đình Yến."
Cách xưng hô cũng đổi rồi, xem ra là thật sự thích rồi.
Khóe môi Cố Đình Yến khẽ cong lên một cách khó hiểu:
"Trưa về nhà ăn nhé?"
Đến chính anh cũng không nhận ra, bốn chữ "Dương Quang Hoa Đình" đã bị anh lược bỏ.
Khương Noãn Noãn:
"Tôi đã hẹn ăn trưa với chị Phi Hân rồi, xong mới về."
"Ừ, tôi đi trước."
Anh rốt cuộc cũng buông tay đang đặt trên eo cô ra.
Khương Noãn Noãn tiễn anh đến tận cửa. Xe đã đỗ sẵn bên ngoài, trợ lý Lý đứng bên cạnh mở cửa, trong mắt thoáng qua tia ngạc nhiên.
Cuộc họp sáng nay đột nhiên dời lại một tiếng, hóa ra ông chủ là đi cùng Khương Noãn Noãn chọn trang sức?
Ông chủ cuối cùng cũng không muốn treo cổ trên một cái cây rồi?
Chuyện tốt, chuyện tốt!
Trợ lý Lý cảm thấy an lòng, còn hướng về phía Khương Noãn Noãn nở một nụ cười cổ vũ rạng rỡ.
Cô chẳng hiểu gì, chỉ mỉm cười đáp lại.
Quay lại hội trường, Trạch Hằng dắt theo Phó Thi Lưu vừa tỉnh táo rời khỏi phòng nghỉ, một trước một sau, giữ khoảng cách.
Trạch Hằng thấy cô cầm túi trang sức hiệu Joeliyn, nhịn cười nói:
"Cố tổng mua trang sức Joeliyn sao?"
Khương Noãn Noãn ho nhẹ, giả vờ nghiêm túc:
"Anh ấy thích mẫu này, để tôi cầm trước, lát nữa mang đến văn phòng cho anh ấy."
"Thực ra tôi cũng khá thích mẫu này."
Khương Noãn Noãn liếc nhìn cổ áo của anh, cười:
"Anh đừng mua, rồi sẽ có cái tốt hơn."
Nghe vậy, nụ cười của người đàn ông ôn nhu càng thêm rạng rỡ:
"Được, cùng nhau ăn trưa nhé?"
"Ừ."
Bốn người cùng lên chiếc Bentley của Trạch Hằng.
Khương Noãn Noãn nhìn điểm đến, thật sự khó nói nên lời.
Lại là Nhà hàng Nam Xuân.
Chẳng lẽ ở Lăng Cảng không tìm được nhà hàng cao cấp nào khác à?
Chỉ là Trạch Hằng chắc ít đến đây, định chỗ này cũng bình thường. Phi Hân cũng không kén ăn, chẳng nói gì.
Khi đi ngang quầy lễ tân, Phó Thi Lưu nhớ đến thẻ phụ bị cắt của mình, gọi Trạch Hằng lại:
"Trạch Hằng, anh có thẻ VIP không, có thể..."
Câu "có thể cột thẻ phụ cho tôi" chưa kịp nói ra, người đàn ông đã quay sang lễ tân:
"Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi còn một thẻ phụ bỏ không, phiền cô cột vào tài khoản của cô Khương."
Ngón tay Phó Thi Lưu bấu chặt vào lòng bàn tay, không tin nổi nhìn anh.
Anh đang nói cái gì vậy chứ?!
Ngay cả Khương Noãn Noãn cũng muốn hỏi: Anh đang nói cái gì thế?!
Ngoại tình thì cũng đâu cần lộ liễu vậy chứ? Cố Đình Yến vừa mới đưa thẻ phụ cho cô, cần gì phải nhiều thế.
"Tôi không cần đâu."
Cô định từ chối.
Trạch Hằng trực tiếp phớt lờ, nhưng lại không bỏ qua gương mặt cứng ngắc của Phó Thi Lưu, hờ hững nói:
"Sau này cô Khương muốn hẹn Phó Thi Lưu ăn cơm, cũng sẽ có phòng riêng."
Câu này giống như gõ thẳng vào đầu cô ta: Đừng có mà quá đáng với Khương Noãn Noãn.
Phó Thi Liễu Lưu cuộc không kìm được, mặt trắng bệch, gượng ra một câu:
"Dạ dày khó chịu, tôi chưa đói, tôi về trước."
Nhìn bóng dáng cô ta bỏ đi như chạy trốn, Khương Noãn Noãn khẽ lẩm bẩm:
"Có phải nói nhầm không? Rõ ràng là cô ta hẹn tôi ăn cơm mới đúng."
Phi Hân vỗ vai cô, ghé sát nói nhỏ:
"Tối qua cô ăn cơm cùng Phó Thi Lưu à?"
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Ừ."
Phi Hân liền hiểu:
"Cô ta bắt nạt cô đúng không."
Khương Noãn Noãn nhìn thoáng qua Trạch Hằng, khẽ lắc đầu:
"Không có, tôi chỉ ngồi ngoài sảnh chờ một lúc thôi."
Nói bắt nạt cũng chưa đến mức đó.
Dù thật sự có, thì anh ta làm sao mà biết được?
Sắc mặt Trạch Hằng lại trở về vẻ ôn hòa thường ngày:
"Đi thôi, Thi Lưu không ăn thì thôi."
Tối qua trong nhóm công ty, anh đã thấy bức ảnh Khương Noãn Noãn bị bỏ rơi ở sảnh lớn của Nam Xuân, là một vị quản lý cấp cao chụp lén làm tin giải trí, lỡ gửi nhầm nhóm.
Sáng nay anh vội đến triển lãm trang sức, là vì biết cô nhất định sẽ tới.
Thật sự tức giận.
Cô gái mà từ nhỏ anh xem như ánh sáng, lại bị đối xử như thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận