Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 215: Giác hơi

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:24:07
Xe khách về đến Lăng Cảng thì trời đã chạng vạng. Khương Noãn Noãn đi đến đầu hẻm chào tạm biệt Phi Cẩm Triệu, nói với anh rằng sau này mình bận công việc, có lẽ phải đến sinh nhật mới gặp lại, rồi mới rời đi.
Cô không về nhà ngay, mà tìm một phòng khám tư trên đường để giác hơi.
"Cô bé à, ẩm khí trong người nặng lắm, giác ra toàn màu sẫm cả." Lão trung y vừa cảm thán vừa giúp cô giác hơi.
Khương Noãn Noãn mỉm cười:
"Vậy nên mới đến giác hơi, để khỏe mạnh hơn."
Những vết tím do giác phần nhiều tập trung ở vai và cổ, cô bảo bác sĩ làm ở vùng vai gáy và lưng. Chỗ ngực trước vốn khó che, cô lại phải dùng thêm kem che khuyết điểm che kín.
Những vết tròn thâm sì kia dán đầy người, nhìn vừa xấu vừa phản cảm.
Như vậy thì, tối nay cho dù Cố Đình Yến có muốn làm gì, cũng phải nghĩ lại, khả năng anh phát hiện mình "leo tường" chắc không cao.
Khương Noãn Noãn chỉnh trang xong mới bước vào khu nhà Dương Quang Hoa Đình.
Một thời gian chưa về, dì Mai thấy cô thì niềm nở:
"Ông chủ nói tối nay cô về, tôi cố ý làm món thịt kho tàu."
Cô lên lầu thay đồ ngủ, lại cẩn thận kiểm tra dấu vết trên người, rồi buộc tóc lên.
Khi Cố Đình Yến về nhà, vừa vặn thấy cô đứng bên bàn ăn vụng.
Anh thay giày ở cửa, đi tới cạnh cô:
"Về rồi à."
Khương Noãn Noãn quay đầu, còn cầm thêm một miếng thịt kho đưa đến bên môi anh:
"Hình như cho nhiều đường quá."
Ánh mắt Cố Đình Yến khẽ động, anh há miệng cắn lấy. Ăn xong mới nói:
"Cũng được. Em đi giác hơi rồi?"
Cô xoay cổ, đặt đũa xuống, đưa tay cởi cúc áo vest cho anh:
"Ừ, mấy hôm nay ở trên núi không thoải mái, ẩm khí nặng, em đi giác hơi một chút."
Giúp anh cởi áo khoác rồi treo lên, cả hai cùng ngồi xuống ăn cơm, trong chốc lát chẳng ai nói gì.
Vẫn là Cố Đình Yến mở miệng trước:
"Vài ngày nữa ở Luân Đôn có buổi đấu giá ngọc thạch."
Tay Khương Noãn Noãn đang múc canh hơi khựng lại:
"Anh muốn em đi?"
"Thích thì cứ mua." Anh nghiêng đầu nhìn cô:
"Anh đã bảo trợ lý Lý đặt cho em một phòng riêng."
Người đàn ông này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=215]

đúng là chiều lòng cô quá mức.
Khương Noãn Noãn đưa bát canh cho anh:
"Lại là bù đắp?"
"Ừ."
Cô đặt đũa xuống, đan tay lại nhìn anh:
"Cố Đình Yến, sao anh cứ dùng tiền dỗ em, không thể đổi cách khác mới mẻ hơn à?"
Người đàn ông lạnh lùng nhướng mày, phản vấn:
"Không thích à? Gần một tháng qua em quẹt thẻ hơn một tỷ, anh tưởng em thích chứ."
Khương Noãn Noãn: "..."
Một câu đã chặn họng, muốn làm nũng cũng phải nhịn, nghĩ đến buổi đấu giá thì thôi ngoan ngoãn vậy.
Cô ho khẽ:
"Thôi, coi như em chưa nói."
Ăn xong, cô dọn bát đũa mang vào bếp, rồi lên lầu tắm rửa.(Editor: Beo)
Dì Mai ăn cơm xong, ra ngoài dọn bàn, thấy Cố Đình Yến vẫn ngồi xem điện thoại, không nhịn được buột miệng:
"Ông chủ, phụ nữ không cần tiền, ý là muốn ông nhiều quan tâm, nhiều dỗ dành hơn thôi."
Sắc mặt Cố Đình Yến thoáng ngưng lại, đôi mắt đen hẹp dài ngẩng lên nhìn, dì Mai lập tức rụt cổ, vội vàng ôm bát đũa vào bếp.
Giữa hai người vốn có hợp đồng tình nhân, điều khoản rõ ràng: anh cho tiền, cô đáp ứng, đôi bên không dính dáng tình cảm.
Nhưng thực tế thì sao? Gần đây anh lại thường xuyên bị cô khơi gợi cảm xúc, dễ dàng bùng cháy.
Trong mối quan hệ này, cảm giác sắp mất quyền khống chế thật sự không dễ chịu, nhưng anh cũng chẳng hề muốn từ chối. Sự gần gũi của cô đem đến cho anh sự an ủi đêm về, khiến anh sinh ra lệ thuộc.
...
Khương Noãn Noãn lại bôi thêm lớp che khuyết điểm chống nước, soi gương kiểm tra nhiều lần, xác nhận không sơ hở mới mặc đồ bước ra.
Cố Thời Châu nhắn tin, nói ngày kia là tiệc sinh nhật trong tộc, anh sẽ tới Bích Thủy Loan đón cô.
Cô thoát WeChat, lên mạng tìm cách làm dấu hôn biến mất nhanh chóng, trong lòng đã có kế hoạch.
Dì Mai lên bảo có mấy kiện hàng để mấy ngày rồi. Khương Noãn Noãn chạy xuống ôm lên, ngồi dưới thảm mở từng cái. Lúc Cố Đình Yến vào phòng tắm, cô cũng chẳng thèm liếc nhìn.
Đó là mấy món cô đặt khi còn ở Bích Thủy Loan: vài sợi "dây xích chó". Địa chỉ mặc định gửi tới đây.
Có loại ánh kim, có loại da đen, còn tinh tế gắn thêm chuông nhỏ và trái tim, kèm sợi dây xích dài.
Khương Noãn Noãn nghiên cứu cấu tạo, tưởng tượng cảnh đính đá quý lên đó, rồi lại không tự chủ nghĩ đến cảnh đeo lên cổ Cố Đình Yến.
Khóe môi cô cong lên.
Hình ảnh quá đẹp, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ phạm tội.
Người đàn ông vóc dáng cường tráng mặc áo choàng tắm bước ra, liền thấy cô cầm mấy sợi xích đặc biệt mà ngẩn người cười.
"Mua gì vậy?"
Anh lên tiếng làm cô giật mình, vội nén cười, cất đồ vào hộp, đẩy xuống gầm giường:
"Ý tưởng sáng tác của em đến rồi."
Cố Đình Yến híp mắt, không truy hỏi thêm, đi tới ngồi bên giường.
Trên đầu giường có vài quyển sách anh hay đọc lúc mất ngủ, đèn đọc mở ra, ánh sáng chiếu xuống bờ ngực rắn chắc đang hé mở. Khương Noãn Noãn nhìn anh một lúc, rồi tay chân bò lên ngồi cạnh:
"Tối kia anh có bận không?"
Cố Đình Yến giơ tay ôm cô vào lòng:
"Có, về nhà chính, sinh nhật ba anh."
"Dẫn em đi chứ?"
Anh liếc cô:
"Em sẽ không thích mấy dịp đó đâu."
Khương Noãn Noãn cười:
"Được thôi."
Cô nghiêng người qua ngực anh lấy một cuốn sách ở đầu giường, mượn ánh đèn anh bật mà lật ra.
Nghiên cứu kinh tế toàn cầu...
Cái quái gì vậy.
Khương Noãn Noãn chán nản lật vài trang, tựa vào tay anh hừ nhẹ:
"Trước khi ngủ mà đọc cái này, anh thật sự chán đời."
Cố Đình Yến ngừng lật sách, cúi mắt, bất giác hỏi:
"Thế em muốn đọc gì? Trên kệ sách có."
Cô nghĩ một lát:
"Bá đạo tổng tài yêu tôi, Cưng chiều của tổng tài, Ba trăm sáu mươi lăm ngày tổng tài theo đuổi vợ."
Cố Đình Yến: "..."
Anh có lý do để nghi ngờ cô gái trong lòng đang ám chỉ mình.
Khương Noãn Noãn ngẩng nhìn gương mặt tuấn tú im lặng của anh, bỗng đóng sách "bốp" một cái.
Thôi, đọc sách sao bằng ngắm người.
Cô vẫn thích lấy nhan sắc ru ngủ hơn.
Cố Đình Yến lại đọc thêm một lúc, bị ánh mắt cô nóng rực nhìn chằm chằm, anh không nhịn được cúi đầu:
"Chưa muốn ngủ?"
Khương Noãn Noãn đổi tư thế, chống tay lên ngực anh, cúi đầu hôn môi.
Hôn mấy cái, răng cô cắn nhẹ cằm anh:
"Hôn chúc ngủ ngon."
Cuốn sách trên tay Cố Đình Yến đặt trên đùi, vì động tác xoay người mà rơi "xoạt" xuống đất.
Trong chốc lát, anh đã phản khách vi chủ, đè cô xuống, hôn sâu thêm.
Khương Noãn Noãn nằm gọn trong tay anh, vòng cổ chủ động đáp lại.
Một lúc lâu sau.
Cô thở gấp, khó khăn mở miệng:
"Được rồi, sáng mai trợ lý từ Pháp của em đến, em phải đi đón."
Cố Đình Yến lại chặn môi cô, bàn tay trượt xuống eo, cách lớp váy ngủ lụa mơn man da thịt.
Anh lật người cô, lộ ra trên lưng hai hàng vết giác hơi, hoàn toàn phá hỏng làn da trắng ngần.
Người đàn ông đang muốn cởi váy bỗng dừng lại, cúi đầu hôn lên dấu vết ấy.
"Dù em không làm việc, anh cũng nuôi nổi." Trong giọng nói thấp trầm, rõ ràng có ẩn ý xót xa.
Khương Noãn Noãn chắc chắn điều đó.
Cô hoàn toàn có thể làm chú chim trong lồng son, nhưng cô xoay người, nụ cười dịu dàng:
"Chúng ta đều biết, anh không nuôi em cả đời."

Bình Luận

0 Thảo luận