Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 243: Đợi tôi

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:20:06
Đổi sang kính ngắm 8x, tầm nhìn phóng to thêm một vòng. Khương Noãn Noãn hiếm hoi bắn trúng một phát, phấn khích ngả lưng ra sau ghế sofa, trực tiếp đè lên cánh tay của Cố Thời Châu.
"Tôi hạ được người rồi!"
Cố Thời Châu thấy cả người cô đều toát lên vẻ vui sướng, giây sau liền bị địch bắn nổ đầu thành hộp, anh bật cười thành tiếng.
"Đây gọi là gì? Vui quá hóa buồn."
Không bao lâu sau, cả bốn người trong đội đều bị đối phương vây công thành hộp.
Khương Noãn Noãn trả lại điện thoại cho anh, từ trong nửa vòng ôm của anh đứng dậy:
"Tôi đi toilet một chút."
Phó Thi Lưu chơi game đã lâu, chóng mặt đến giờ vẫn buồn nôn. Hai người gần như cùng lúc đứng dậy, ở cửa va vào nhau.
Khương Noãn Noãn lùi về sau hai bước được người kịp thời đỡ lấy, còn Phó Thi Lưu phía trước thì thân thể yếu ớt không chịu nổi, bụng quặn thắt, bất ngờ "òa" một tiếng nôn ra tại chỗ.
Trong nháy mắt, cả phòng nghỉ tràn ngập âm thanh khó chịu cô ta chống tay vào cửa nôn mửa.
Khương Noãn Noãn cau mày, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Thời Châu - người đang đỡ cô. Người đàn ông cũng nhíu mày, đối diện ánh mắt cô:
"Nhìn tôi làm gì?"
"Không đi giúp à?" Cô nói: "Tình đầu của anh chơi game đến nôn rồi kìa."
Cố Thời Châu nhướng một bên mày, bóp eo kéo cô vào lòng, giọng điệu không vui:
"Giúp cái gì? Giọng điệu này là sao? Lại muốn tôi nhận sai với em lần nữa à?"
Khương Noãn Noãn đẩy anh, đẩy không nổi, đành thôi:
"Chỉ là nghĩa đen thôi mà."
Phó Thi Lưu để giữ dáng vẻ hoàn mỹ trước mặt Cố Thời Châu nên vốn chẳng ăn bao nhiêu, nôn cũng không nôn ra được nhiều, cả người quỳ rạp trên đất, vô cùng nhếch nhác.
Phạm Tương ra ngoài gọi thêm nhân viên đến, muốn đưa cô ta lên xe đi bệnh viện. Phó Thi Lưu ngã vào lòng người lạ, đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn về phía Cố Thời Châu.
Cô ta còn bám lấy khung cửa, yếu ớt hỏi anh:
"Anh không đi cùng em sao? Em khó chịu quá..."
Nhìn hai người đàn ông kèm hai bên dìu cô ta, Cố Thời Châu chậm rãi nói:
"Hai người đàn ông đủ để đi cùng cô rồi."
Khương Noãn Noãn nhận được từ Phó Thi Lưu trước khi bị đưa đi cái liếc mắt đầy oán hận cuối cùng.
Mùi trong phòng nghỉ quá nồng, ban tổ chức đổi cho bọn họ một gian khác.
Cố Thời Châu làm xong tạo hình cho sự kiện tối nay, đưa hộp trang sức cho Khương Noãn Noãn:
"Giúp tôi đeo vào."
Bên trong bộ vest chỉ có một chiếc áo len cổ chữ V màu đen, cổ áo mở rộng, lộ ra dấu răng hằn trên da cổ, vô cùng bắt mắt.
Khương Noãn Noãn vươn tay chạm nhẹ, sau đó tìm kem che khuyết điểm định che lại cho anh.
"Che làm gì?" Anh giữ cổ tay cô, bật cười: "Lúc cắn đâu phải không hăng hái?"
"Anh rảnh quá muốn lên hot search à?" Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, môi lướt qua cằm anh, hơi ngửa ra sau.(Editor: Beo)
"Hot search gì?" Anh chăm chú nhìn đôi mắt chan chứa bất mãn của cô, thấp giọng hỏi: "Công khai bạn gái bí ẩn? Tiêu đề này nghe cũng hay đấy."
Nghe giọng điệu, rõ ràng anh thật sự muốn làm như vậy.
Khương Noãn Noãn không để ý, đẩy mặt anh ra, để lộ phần cổ trắng dài, che đi dấu vết cho anh.
"Tối nay sự kiện kết thúc sớm." Cố Thời Châu khẽ vén tóc cô, chẳng bận tâm sự thô lỗ của cô, "Theo tôi về nhé?"
Khương Noãn Noãn che xong, giúp anh đeo dây chuyền:
"Không, tôi muốn về nhà."
"Anh trai tôi lại đi công tác rồi."
"Anh làm sao biết?" Khương Noãn Noãn nheo mắt nhìn anh, giọng điệu như muốn kéo cô về nhà vậy.
Khóe môi Cố Thời Châu cong lên, ý tứ càng rõ, cúi đầu hôn lên má cô một cái:
"Tôi nắm giữ hơn nửa số cổ phần của tập đoàn, chuyện gì tôi chẳng biết."
Nhân viên đẩy cửa bước vào:
"Sắp bắt đầu rồi."
Khương Noãn Noãn lập tức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.
Cố Thời Châu nhìn cô:
"Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cho em rồi, sự kiện kết thúc, tôi đến đón em."
Khương Noãn Noãn không trả lời.
Sự kiện nước hoa ngoài phần chụp ảnh thảm đỏ, còn mời rất nhiều ngôi sao và fan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=243]

Hội trường cực kỳ rộng.
Cô vừa tìm được chỗ của mình ngồi xuống, bên tai liền vang lên từng đợt sóng hò hét.
Cái tên "Cố Thời Châu" gần như muốn xé rách màng nhĩ cô.
Khu ghế VIP. Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao ngồi phía sau hỏi:
"Cô là fan của ai thế?"
Khương Noãn Noãn nghiêng nửa khuôn mặt:
"Cố Thời Châu."
"À, hắn à." Gã cười nham nhở: "Tôi có thể giới thiệu hai người quen biết một chút không?"
Khương Noãn Noãn quay lại:
"Các người quen nhau à?"
Đối phương mặt dày nói:
"Tất nhiên, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Cho tôi xin số điện thoại, sau này rảnh cùng ra ngoài chơi?"
Nếu thật sự quen Cố Thời Châu, vậy trong nhiều buổi tiệc chắc chắn đã gặp cô, nhưng rõ ràng hắn đang nói dối.
Khương Noãn Noãn mỉm cười, ánh mắt hướng về phía thảm đỏ. Cố Thời Châu đang định đi về phía cô, cũng nhìn thấy cô rồi, nhưng bị đám đông fan và phóng viên vây chặt, không thể nhúc nhích.
Người đàn ông phía sau thấy cô thờ ơ, chủ động đưa rượu cho cô:
"Uống một ly chứ?"
"Không cần." Khương Noãn Noãn đứng dậy, rời khỏi ghế đến quầy thử nước hoa, rõ ràng tỏ thái độ không hứng thú.
Sau khi cô đi không lâu, từ bệnh viện trở về, Phó Thi Lưu ngồi xuống cạnh người đàn ông đó, trên tay nâng ly rượu:
"Chu thiếu gia cũng hứng thú với cô ta à?"
Người kia chính là Chu Kỳ, thiếu gia nhỏ nhà họ Chu, cùng thế hệ với Phó Thi Lưu, tính tình ăn chơi trác táng, dạo gần đây vẫn luôn theo đuổi cô ta.
Chu Kỳ liếc nhìn cô, cười trêu:
"Làm gì có, người phụ nữ đó sao so được với em, vừa trong sáng vừa xinh đẹp."
Hắn vốn định tán tỉnh Phó Thi Lưu, quả thật bị vẻ đẹp trong bộ sườn xám của cô ta hấp dẫn. Nhưng lời vừa nói cũng hơi trái lòng, bởi người phụ nữ vừa nãy cũng đủ thuần khiết, rất hợp khẩu vị hắn.
Phó Thi Lưu lắc ly rượu, nhàn nhạt nói:
"Cô ta chỉ thích làm tình nhân cho người khác thôi. Nếu cậu muốn nuôi bên người thì cũng không phải không thể."
Chu Kỳ nheo mắt, cảnh giác:
"Các người quen nhau?"
Cô ta mỉm cười:
"Cùng trong một giới, ít nhiều cũng nghe được vài chuyện. Cô ta làm trang sức, từng gặp chuyện ở nước ngoài, bây giờ về mở xưởng, quyến rũ không ít đàn ông có quyền thế."
Lời nói né tránh trọng điểm.
"Vừa rồi tôi đâu thấy cô ta có dáng vẻ quyến rũ gì." Chu Kỳ có chút không tin, ánh mắt lại dừng trên bóng lưng Khương Noãn Noãn, đánh giá dáng người dưới lớp áo khoác kia.
Phó Thi Lưu khẽ chạm ly với hắn, chớp mắt ra hiệu:
"Đó mới là vấn đề lớn nhất chứ sao? Chu thiếu gia đã bị cô ta hấp dẫn rồi đúng không?"
Dục cầm cố túng - muốn bắt trước tiên phải thả.
Trong đầu Chu Kỳ hiện ra thành ngữ này, nhìn bóng lưng Khương Noãn Noãn, ý đồ trong lòng càng thêm rõ rệt.
Hoạt động kéo dài đến tối muộn mới kết thúc, trong hội trường đã không còn bóng dáng Cố Thời Châu. Nhưng anh nhắn tin, bảo cô ra cửa đợi.
Khương Noãn Noãn quay đầu nhìn gã đàn ông cứ bám dính bên cạnh như keo chó, phiền không chịu nổi, thu điện thoại, tự mình lái xe rời đi.
Cô vốn đi xe tới, nếu tối lại đi cùng Cố Thời Châu, thanh danh chắc chắn khó giữ.
Phạm Tương lái xe đến cửa bên hội trường, chờ đám fan tan gần hết, vẫn không thấy người.
Điện thoại sáng lên, tin nhắn của Khương Noãn Noãn gửi đến.
Anh xem xong quay lại nói:
"Khương tiểu thư đi trước rồi, trang sức ngày mai nhân viên chúng tôi sẽ mang trả."
Cố Thời Châu kéo dây chuyền ở cổ, xoa khóe môi, nhìn những fan cầm poster anh đang dần rời đi ngoài cửa kính, lười nhác nói:
"Sợ tôi ăn mất cô ấy đến thế sao. Vậy thì đi Bích Thủy Loan."
Gần đây phim anh đóng đã đóng máy, có thêm mấy ngày nghỉ. Phạm Tương đành lái xe chở anh đi, chỉ là trên đường cứ thấy bất an trong lòng.
Anh biết Khương Noãn Noãn với Cố tổng cũng có chút mập mờ, bây giờ lại biến thành quan hệ rối rắm ba người, như thể anh ôm giữ một bí mật kinh thiên động địa, mà chẳng biết trút vào đâu.
Khương Noãn Noãn vừa về đến nhà không lâu, Phi Cẩm Triệu nhắn tin hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Cô trả lời "chưa", bên kia nhập rồi lại xóa, cuối cùng gửi đến một câu:
"Anh qua đây."

Bình Luận

0 Thảo luận