Cô bé bưng khay bánh, chỉ có thể dùng chân đẩy cửa, nghiêng người chui vào.
Vừa bước vào, ba ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
Cô bé xinh xắn, đáng yêu, nhưng lại chẳng được người đàn ông trung niên kia khách sáo một câu. Bao nhiêu tức giận nghẹn trong ngực, liền trút hết lên đầu cô:
"Con nít ở đâu ra thế? Vào phòng không biết gõ cửa à? Không có lễ phép gì hết."
Câu này rõ ràng mượn chuyện để châm chọc việc Trạch Hằng chẳng có chút lễ nghi nào.
Ghế bị kéo trên nền phát ra tiếng chói tai, Trạch Hằng đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía người đàn ông, chậm rãi nói:
"Áo trên người chú Tiêu tự mua à? Khéo thật, giống y như ba tôi, cùng một kiểu đấy."
Người đàn ông sững lại, theo bản năng liếc nhìn Vân Tiệp, miễn cưỡng chống đỡ:
"Chú không rành mấy hãng này, toàn phụ nữ trong nhà chọn bừa thôi."
"Ồ."
Trạch Hằng đi vòng qua bàn, đứng cạnh Khương Noãn Noãn, thuận tay nhận lấy khay bánh trong tay cô, lạnh nhạt nói:
"Vậy chú cứ ăn đi, cháu ra ngoài ăn bánh với hàng xóm mới quen."
Vân Tiệp mở miệng, trong lòng lại hoảng loạn, chẳng biết nên đối diện thế nào. Chỉ rụt rè nói:
"Ít ăn đồ ngọt thôi, toàn thực phẩm rác."
Ánh mắt Trạch Hằng trầm xuống, một tay nâng khay, một tay nhẹ nhàng đẩy vai cô bé ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang, Khương Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi:
"Có phải em cắt bánh hơi nhiều không?"
Anh hạ giọng đáp:
"Ừ, đúng là nhiều quá. Thứ ngon như vậy sao phải cho bọn họ? Để chúng ta ăn."
Anh không muốn để cô buồn, nên chỉ có thể an ủi như vậy.
⸻
Ngoài sảnh nhà hàng, bảo mẫu đang đứng gọi điện, vẻ mặt đầy lo lắng. Vừa thấy Khương Noãn Noãn, bà lập tức cúp máy, vội nắm lấy tay cô:
"Noãn Noãn, dì phải đưa con về rồi. Con trai dì vừa gặp tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện, dì phải chạy ngay qua đó."
Đúng lúc này, món mì trường thọ nóng hổi được bưng lên. Trên mặt là vài cọng rau xanh cùng một quả trứng chiên. Nhân viên cười nói:
"Mì trường thọ, chúc mừng sinh nhật cô bé, ăn nhanh cho nóng nhé."
"Cảm ơn ạ."
Khương Noãn Noãn gật đầu, lại liếc nhìn miếng bánh bảo mẫu chưa kịp ăn và gương mặt đầy áy náy kia, cô mím môi, khẽ nói:
"Không sao đâu."
Cô ngẩng lên nhìn Trạch Hằng:
"Anh... em--"
"Ở đây ăn xong đi." Anh ấn vai cô ngồi xuống, khẽ nói với bảo mẫu:
"Nhà chúng tôi ở cùng khu, tôi có xe, lát nữa ăn xong tôi đưa con bé về."
Khương Noãn Noãn chưa kịp ăn miếng nào, cả mì lẫn bánh đều còn nguyên, giờ đi ngay thì không ổn.
Bảo mẫu do dự một lúc, nhìn thấy ánh mắt sáng rực mong chờ của cô bé, cuối cùng đành gật đầu, chỉ dặn:
"Cho tôi số điện thoại nhé."
Anh đọc số, bảo mẫu lại ghé tai Khương Noãn Noãn thì thầm: "Chìa khóa dự phòng để dưới thảm cửa nhà."
⸻
Hai người ngồi xuống, Khương Noãn Noãn đưa thìa nhựa cho anh:
"Cảm ơn anh."
Trạch Hằng nhếch môi, nhận lấy, ăn vài miếng bánh rồi liếc sang tô mì:
"Các em ăn sinh nhật toàn cái này à? Chẳng phải mì rau xanh thôi sao?"
Khương Noãn Noãn mỉm cười:
"Ngon mà, lại có ý nghĩa đẹp nữa."
"Em thích ăn thật?"
Cô gật đầu:
"Nhưng chỉ cần lúc về ăn một miếng là được. Giờ ăn bánh rồi chắc không nuốt nổi."
Anh xoay thìa trong tay, nhìn cô:
"Bạn em sao chẳng có ai tới?"
"Em tuyệt giao hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=360]
Em đoán là Quý Yến Sâm không cho họ chơi cùng em."
Anh hơi nhướn mày, khẽ cười:
"Tội nghiệp nhỉ."
"Hả?"
"Giống anh vậy." Anh dựa vào ghế, giọng lười nhác: "Anh cũng không còn bạn bè nào."
Chỉ cần nghe tin anh bị bệnh tim nặng, bọn họ đều né tránh, sợ dính líu.
Khương Noãn Noãn ngẩn người, liếm chút kem trên thìa, giọng mềm mại:
"Vậy thì chúng ta làm bạn."
Cô đáng yêu đến mức anh không nén được bật cười:
"Được, chúng ta làm bạn."
Cô lau sạch tay, chìa cánh tay trắng trẻo ra:
"Giới thiệu nhé, em họ Khương, tên Noãn Noãn."
Người như tên, thật sự ấm áp.
Anh phối hợp nắm lấy tay nhỏ, lắc lắc tượng trưng:
"Ừ, gọi anh là anh trai là được."
Cô chu môi.
Anh cười:
"Ăn nhanh đi, mì sắp trương nát rồi."
"Dạ."
⸻
Trong phòng bao, Vân Tiệp và người đàn ông kia vẫn đang trò chuyện.
Người đàn ông hậm hực:
"Cô mua đồ cho hắn, cũng mua cho tôi một bộ giống hệt?"
Vân Tiệp chẳng để tâm:
"Đều là hàng hiệu cả, kiểu dáng khác nhau mà, đẹp là được."
Ông ta đành nuốt giận, dịu giọng:
"Chỉ có tôi mới chịu chiều cô như vậy thôi, chuyện gì cũng nghe theo."
Tâm trạng Vân Tiệp hơi dịu, đưa mắt lườm nhẹ:
"Nếu không phải anh thì còn ai nữa."
Ông ta cúi sát tai cô, lại tiếp tục dụ dỗ:
"Nhưng cũng phải tính toán cho con chúng ta đi. Tìm cách đưa thằng bé kia sang Đức chữa trị vài năm, để con mình về nước học hành, xen vào công ty, vừa học vừa làm. Chẳng kém nó đâu. Sau này làm ra thành tích, đặt trước mặt bà cụ, bà cũng chẳng nói gì được."
Vân Tiệp lộ vẻ do dự.
Người đàn ông lại thêm một đòn:
"Thằng Trạch Lâm vốn không hợp làm ăn. Còn Trạch Hằng thì bệnh tim nặng, trong nước bác sĩ đều nói phát hiện muộn, khó mà cứu vãn. Lỡ nó có chuyện thật, lẽ nào cả sản nghiệp lớn như vậy lại để chồng cô với tình nhân của ông ta chia phần?"
Lời này khiến lòng Vân Tiệp chấn động, cuối cùng mềm giọng:
"Để tôi nghĩ cách."
⸻
Lúc hai người họ bước ra, Khương Noãn Noãn vẫn ngồi nhấm nháp từng miếng bánh.
Vân Tiệp gọi:
"Đi thôi, A Hằng."
Cô bé lập tức ngẩng đầu, buông nĩa.
Nhưng Trạch Hằng vẫn ngồi yên, ra hiệu cho cô:
"Ăn tiếp đi, xong anh đưa em đi chơi."
Khương Noãn Noãn chớp mắt:
"Đi... đâu ạ?"
Anh nhếch môi:
"Không phải em muốn tới công viên, ăn kẹo bông sao?"
Cô bé kinh ngạc:
"Sao anh biết?"
Anh cười:
"Tường nhà em mỏng."
Thì ra anh đã sớm biết hôm nay là sinh nhật cô...
Khương Noãn Noãn trừng mắt, tức giận:
"Anh lén nghe trộm!"
Nụ cười của anh rực rỡ chói mắt, đứng lên xoa đầu cô:
"Em cũng thế thôi. Ngoan nào, ăn tiếp đi, anh đi nói vài câu đã."
Được anh đối xử như trẻ con, Khương Noãn Noãn cũng thấy lạ lẫm, đưa tay sờ tóc, bất giác bật cười.
Anh đi về phía mẹ, nói vài lời. Vân Tiệp vốn không muốn căng thẳng quá với con trai, liếc nhìn cô bé, lại dặn dò thêm vài câu, rồi mới xoay người rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận