Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 61: Quyết định

Ngày cập nhật : 2025-09-12 15:59:59
"Bảo bối ngoan, đừng lo. Chỉ cần chúng ta kiếm được tiền và hảo cảm là được rồi, mấy thứ khác kệ đi, đúng không?"
Hệ thống 66 lại bị gọi một tiếng "bảo bối ngoan", rùng mình một cái. Nghĩ kỹ lại, hình như cũng đúng là như thế thật.
Nam chính thì chỉ yêu nữ chính, định luật ngàn đời không đổi.
"Liên hôn hào môn, đâu phải tôi nói là được." Phó Thi Lưu chẳng hề che giấu, giọng đầy bi thương, "Chúng tôi yêu nhau, là số phận bất công."
Yêu nhau? Vậy còn Cố Thời Châu thì sao? Không nhớ nhầm thì đây rõ ràng là truyện song nam chủ.
Chậc.
Khương Noãn Noãn đưa tay vén lọn tóc bên má ra sau tai, nói: "Nếu người đầu tiên tôi gặp là Cố tổng, bất kể anh ấy sa sút hay huy hoàng, thì mạng này của tôi cũng thuộc về anh ấy."
Hệ thống 66 vốn định lên tiếng, nhưng miệng nó lại tự động phát thanh:
[Khương... úi, Alipay vừa nhận 50 triệu, độ hảo cảm của Cố Đình Yến +20%! Má ơi... sao lại có biến động tình cảm dữ dội vậy, Noãn Noãn à, giờ cô có 1 tỷ rồi đó!!]
Có lẽ vì cô đi theo lời thoại của nam chính, nên hiệu ứng bùng nổ thế này.
Tiếng báo tiền thật sự quá ngọt tai.
Khương Noãn Noãn liếm môi: "Hơn nữa, đã là anh ấy đồng ý để tôi vào nhà họ Trahch làm gia sư tâm lý cho thiếu gia Trạch Lâm, thì tôi cũng sẽ không phản đối."
Phó Thi Lưu siết chặt chén trà, nhẹ giọng: "Cảm ơn. Tôi cũng mong cô, một cô gái trẻ như vậy, hãy đặt trọng tâm vào chính sự, đừng đi sai đường."
Câu này thì khó nghe thật. Anh ấy độc thân, cô cũng độc thân, yêu đương lén lút thì đã sao? Khương Noãn Noãn đang định phản bác thì--
"Kẽo kẹt."
Sau bình phong truyền ra tiếng ghế dịch chuyển. Một bàn tay đẩy bình phong ra, người đàn ông cao ráo trong bộ vest thẳng tắp bước ra.
Phó Thi Lưu không ngờ anh ở phía sau, tim khựng một nhịp. Nhiều năm quen biết, chỉ thoáng nhìn đã hiểu anh đang giận, giọng gọi cũng dè dặt:
"Đình Yến."
Khí thế bức người, Cố Đình Yến kéo ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, mặt hướng về cô ta:
"Khi nào tôi đồng ý để cô ấy đi làm bảo mẫu rồi?"
Anh dùng từ "bảo mẫu", chứ không phải "gia sư".
Khương Noãn Noãn nhìn về phía Phó Thi Lưu, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Sắc mặt Phó Thi Lưu hơi trắng bệch, đầu ngón tay cầm chén cũng trắng nhợt:
"Chúng ta cùng ăn cơm, chẳng phải anh đã đồng ý sao? Em nghĩ anh bận nên mới hẹn trợ lý Khương trước một bước."
"Phó Thi Lưu." Cố Đình Yến cắt lời, ánh mắt đen thẳm, lạnh lùng:
"Tôi đã từng nói cần giữ khoảng cách, đúng chứ?"
Phó Thi Lưu không nhịn được bật thốt: "Cố Đình Yến!"
"Cô đang tự ý quyết định cái gì? Tôi chưa từng đồng ý." Giọng anh bình thản đáp lại.
"Em..."
"Giờ em không thể can thiệp chuyện của anh nữa sao? Chỉ cho phép anh nhờ em, cho phép anh đến tìm em, nhưng lại không cho em nhờ trợ lý của anh giúp một việc à?"
Nước mắt ầng ậng trong mắt Phó Thi Lưu, thân thể tựa hẳn vào ghế, trông mềm yếu đến đáng thương.
Khương Noãn Noãn mím môi: "Tôi cũng chưa nói tôi phản đối mà, chị đừng buồn." Nếu cô ta buồn quá, nam chính kiểu gì cũng trút giận lên mình.
Cố Đình Yến quay sang, trong mắt thoáng hiện cảm xúc phức tạp:
"Em không cần đồng ý. Tôi không định kéo em về rồi lại ném đi."
Anh đứng lên, nắm lấy tay cô kéo dậy. Khương Noãn Noãn loạng choạng va vào lưng anh: "Ái, đi đâu thế?"
"Phòng bên cạnh."
Cố Đình Yến mở cửa, chẳng ngoái lại, chỉ siết chặt cô vào người rồi thẳng bước ra ngoài.
Cửa lớn khép lại. Anh không mở ngay cửa phòng đối diện, mà quay người, bàn tay kẹp ngang eo mảnh khảnh, ép cô dán vào tường.
Bất ngờ như thế khiến cô hoảng hốt, ngẩng đầu vội hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông cúi xuống, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm:
"Mạng cũng cho tôi?"
Tim Khương Noãn Noãn khựng lại: "Anh nghe hết rồi?"
"Tại sao?"
Hệ thống 66 căng thẳng đến toát mồ hôi ảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=61]

Đây đúng chuẩn "truy hỏi linh hồn", biết trả lời sao bây giờ.
Khương Noãn Noãn cắn môi: "Em đẩy Khương Mộng xuống biển, bị người nhà đưa vào đồn cảnh sát, là anh kéo em ra. Khi đó chỉ có anh đứng bên em, nên em mới nghĩ... mạng này cho anh cũng đáng."
"Chỉ vì thế thôi sao? Tôi làm thế đâu đơn giản vậy." Cố Đình Yến nhìn thoáng qua môi cô, thấy cô liếm nhẹ môi, ánh mắt càng trầm sâu.
"Em biết. Nhưng lúc ấy chỉ có anh đưa tay kéo em khỏi vực thẳm, cho em cơ hội chứng minh trong sạch." Cô cúi mắt, nhìn chằm vào chiếc cà vạt kẻ caro xanh trên ngực anh, giọng nhỏ dần, "Điều ít ỏi em có thể làm, chính là giúp anh."
"Giúp tôi cái gì?"
"Em nghĩ chắc anh nợ nhà họ Trạch một ân tình, em có thể giúp anh trả." Khương Noãn Noãn ngẩng lên, khóe mắt long lanh nước, "Hơn nữa, ở bên anh, sao cũng là em được lợi. Em phải bỏ ra chút gì chứ."
Nghe vậy, khóe môi Cố Đình Yến cong lên. Anh kéo cô ôm sát vào lòng, cúi đầu nói bên tai:
"Tôi không cần một người phụ nữ thay tôi trả ân tình."
Mặt Khương Noãn Noãn tựa vào ngực anh, giọng khẽ run:
"Nếu thực sự là em muốn đi, anh có ngăn không?"
"Không. Trạch Lâm mắc chứng cuồng loạn, em sẽ chịu khổ."
Cũng vì lý do này, sau khi bàn bạc với lão phu nhân nhà họ Trạch, anh chưa lập tức quyết định. Anh không yêu Khương Noãn Noãn, nhưng càng không thể để người của mình bị ức hiếp.
"Nhưng em vẫn muốn đi." Cô nhẹ giọng, "Làm thân với nhà họ Trạch, đối với chúng ta đều có lợi."
Cô nói là "chúng ta".
Cố Đình Yến nghe không hề phản cảm, giọng nhạt:
"Vậy thì đi. Nhưng nếu bị thương thì đừng khóc."
Anh không hề lo cô qua đó để bắt nạt Phó Thi Lưu, chỉ nhắc "đừng khóc"?
Khương Noãn Noãn khẽ "ồ" một tiếng. Quả nhiên đàn ông từng trải có khác, bình tĩnh đến vậy.
"Đi cùng tôi bàn việc."
"Được."
Thoát khỏi vòng tay anh, cô mặt hơi ửng đỏ, chỉnh lại áo trên ngực anh. Hai người một trước một sau bước vào phòng đối diện.

Công ty trò chơi Storm vốn là gã khổng lồ trong ngành game. Nhưng mấy năm gần đây chẳng ra nổi sản phẩm hiện tượng nào, chất lượng dần tụt so với kỳ vọng, cuối cùng mới rơi vào cảnh bị thâu tóm hôm nay.
Trong phòng có ba bên đang ngồi đối diện. Khi Cố Đình Yến và Khương Noãn Noãn bước vào, lập tức vô số ánh mắt dồn cả về phía cô.
Người kinh ngạc nhất là trợ lý Lý.
Phòng 530 lẽ ra là Phó Thi Lưu đặt trước, tại sao người mà Cố tổng dẫn về lại là Khương Noãn Noãn? Cô ta từ đâu chui ra vậy?
Anh ta vội ra hiệu cho phục vụ thêm ghế, vừa khéo cạnh Phi Hân.
Ánh mắt Giang Noãn Noãn lướt qua sợi dây chuyền trên cổ cô ta, cảm giác chất liệu có gì đó không đúng, nhưng không nói, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Người phụ nữ tóc ngắn, khí chất sắc sảo, phì khói thuốc:
"Rốt cuộc Cố tổng không bàn chuyện, lại chạy đi đón phụ nữ à?"
"Đưa tài liệu cho Cố tổng, nên tới trễ." Khương Noãn Noãn mỉm cười đáp.
"Đưa tài liệu?" Ánh mắt lướt qua bộ đồ giản dị trên người cô, cười nhạt: "Tôi chỉ thấy Cố tổng đối với kế hoạch thu mua công ty Storm chẳng mấy để tâm."
Cố Đình Yến cũng châm thuốc, bật lửa ném lên bàn, kéo về chủ đề chính:
"Công ty Storm không tệ, nhưng không phải mục tiêu duy nhất của tập đoàn Cố thị. Tôi tiến quân vào ngành game là để nắm thị trường game di động. Storm giờ chỉ có thể duy trì PC và game cầm tay. Cô thấy tương lai thế nào?"
"Tôi đồng ý mua, là vì nhìn trúng kỹ thuật."
Chứ không phải cái ban quản lý mục nát kia.
Trợ lý Lý liền hiểu ý tiếp lời:
"Cố thị muốn là nhân tài. Có rất nhiều cách để chiêu mộ, nhưng chúng tôi chọn bàn về giá cả, là tôn trọng mọi người."
Một câu này làm không khí trên bàn lặng hẳn, vài người trong ban quản lý mặt đen lại.
Phi Hân rít một hơi thuốc, nhìn thẳng Cố Đình Yến:
"Khẩu khí lớn thật. Không sợ nhìn nhầm sao? Tôi thấy ban quản lý công ty Storm vốn rất ổn."
"Thật ra cũng dễ nhìn nhầm lắm."
Khương Noãn Noãn xen vào, lập tức lại thu hút mọi ánh nhìn.
"Trợ lý mới của Cố tổng gan to đấy." Phi Hân nhướn mày.
Ánh mắt Khương Noãn Noãn dừng ngay ở ngực cô ta:
"Ngay cả một viên đá quý cũng mua phải hàng giả, thì ánh mắt của cô... tôi e là khó đồng ý nổi."

Bình Luận

0 Thảo luận