Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 438: Trạch Hằng (15)

Ngày cập nhật : 2025-10-12 11:49:45
Ngón tay thon dài của cô luồn vào bên dưới áo sơ mi của người đàn ông, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da nóng ấm. Bên tai vang lên tiếng thở dốc trầm thấp của anh, xen lẫn với tiếng gọi đầy kìm nén, khàn khàn mà gợi cảm:
"Noãn Noãn."
Khương Noãn Noãn hơi ngẩng đầu, cổ áo rộng trễ xuống, để lộ làn da mịn màng đang hứng chịu những nụ hôn khẽ khàng. Bầu không khí xung quanh như trở nên loãng dần. Khi bàn tay anh đè lên váy cô, đồng hồ treo tường vang lên tiếng "tích-tắc" báo hiệu đúng chín giờ.
Tiếng chuông vang vọng trong phòng khách khiến Khương Noãn Noãn sực tỉnh, cô chống tay lên bụng anh, nhẹ đẩy ra:
"Em phải về rồi."
Trạch Hằng rời khỏi bờ ngực cô, cằm vẫn tì lên vai, hít sâu một hơi như cố xoa dịu ngọn lửa đang cháy trong người.
Bàn tay anh rút khỏi nơi đó, Khương Noãn Noãn cúi mắt nhìn, cổ tay trắng nõn của anh chậm rãi lộ ra, những ngón tay dài khẽ vuốt phẳng lại vạt váy cho cô. Nhưng nơi đó trên da cô vẫn như có lửa cháy râm ran.
Anh không nỡ buông, song hiểu rõ nỗi băn khoăn trong lòng cô nên chỉ dịu dàng nói:
"Ngày mai anh đến đón em tan làm nhé?"
"Đợi em quen với môi trường ở đó đã."
Tóc đen của cô khẽ cọ vào má anh, ngưa ngứa khiến Khương Noãn Noãn lúng túng đưa tay luồn vào mái tóc anh xoa nhẹ:
"Dậy đi."
Giọng nói ấy mềm mại, mang chút lưu luyến khiến cô cũng cảm thấy xấu hổ vì chính mình như đang "nói một đằng, lòng một nẻo".
Trạch Hằng kéo cô ngồi dậy, giọng khàn đi:
"Về đi, ngủ sớm nhé."
Cô gần như bỏ chạy khỏi căn phòng ấy, đến mức quên mất không hỏi anh rốt cuộc ngoài việc lái xe ra, anh còn làm gì khác nữa.
Sau khi rửa mặt, cô lăn lên giường nhưng không tài nào ngủ nổi. Trong đầu toàn là hình ảnh hai người vừa quấn quýt trên sofa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=438]

Tim cô đập nhanh, người vẫn còn nóng rẫy.
Điện thoại rung lên -- là tin nhắn của Trạch Hằng.
Trạch Hằng: [Ngủ chưa?]
Khương Noãn Noãn: [Chưa ngủ được.]
Trạch Hằng: [Có tiện nghe điện thoại không?]
Cô chưa kịp nhắn lại thì đã bấm gọi luôn. Giọng cô nghẹn trong chăn:
"Có chuyện gì à?"
Anh nói chậm rãi:
"Mấy món đồ trong phòng tắm, em chưa dùng được. Anh nghĩ... như thế này chắc được rồi."
Khương Noãn Noãn nằm úp xuống giường, hỏi đùa:
"Anh muốn ngủ cùng em hả?"
"Anh muốn ngủ cùng em." Anh đáp, giọng nhẹ mà chắc.
"Được thôi." Cô vui vẻ nói, rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
"Em ngủ đây, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Giọng nói trầm ấm của anh tan vào đêm tối, thỉnh thoảng vang lên tiếng trở mình bên tai. Khương Noãn Noãn mỉm cười, lòng bình yên, rồi thiếp đi rất nhanh.
...
Vài ngày sau, Khương Noãn Noãn đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, hoàn tất thủ tục nhận việc. Cô lần đầu tiên có một phòng làm việc riêng.
Bản thiết kế từng bị Thẩm phu nhân loại bỏ nay được trưởng nhóm Từ Lượng hỏi cô muốn định giá bao nhiêu để đưa lên buổi đấu giá sắp tới.
"Tôi được tự định giá sao?"
"Đó là tác phẩm của cô. Nếu cô không có quyền, ai có?"
Khương Noãn Noãn bật cười: "Anh nói đúng."
Sau khi tinh chỉnh lại bản vẽ, cô định giá năm trăm nghìn.
Kết quả sẽ được công bố khi buổi đấu giá diễn ra hai tuần sau.
Bên kia, Dư Dương - người đang nhắm đến dự án tàu điện ngầm biết tin Trạch Hằng quyết định mở lại đấu thầu thông qua công ty đại lý thì hoảng hốt.
Anh ta và vợ là Thẩm phu nhân đã gửi quà cáp, thăm hỏi đủ điều nhưng vẫn chẳng nhận được phản hồi.
Họ đành đích thân đến nhà cũ họ Trạch, song lại được báo rằng Trạch Hằng đã đi khỏi, không ai biết anh ở đâu.
Mà lúc đó, Trạch Hằng đang lái chiếc Volkswagen của Khương Noãn Noãn, cùng cô đi nghỉ cuối tuần.
Cô giờ đã có việc, vài bản thiết kế cũ cũng được chọn làm sản phẩm mới, tâm trạng cực tốt, suốt đường cứ ríu rít kể chuyện:
"Công ty chỉ có ba, năm nhà thiết kế, ai lo việc nấy, không cạnh tranh, phong cách khác nhau, dễ chịu cực."
Trạch Hằng cười:
"Vậy chứng minh em chọn đúng nơi, họ cũng có mắt nhìn người."
"Cũng chưa chắc, phải chờ kết quả buổi đấu giá mới biết được." Cô nói, "Gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, thích hay không thích đâu dễ phân định."
"Em sẽ thành công." Anh nói chắc nịch.
"Nếu thất bại thì sao?" Cô nghiêng người chọc ghẹo.
Anh dừng xe vào khu biệt thự, quay đầu nhìn cô:
"Thì bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ ở bên cạnh."
Lời nói ấy không hoa mỹ, nhưng đủ khiến tim cô mềm nhũn.
Khương Noãn Noãn cởi dây an toàn, nghiêng người hôn lên má anh:
"Không cần làm lại đâu, em tự tin lắm. Cảm ơn anh đã cho em dũng khí, anh đúng là thiên sứ may mắn của em."
Nụ hôn nhẹ như lông vũ. Trạch Hằng khẽ cười, kéo cô lại:
"Noãn Noãn."
"Gì thế?"
"Giờ mình coi như đang yêu nhau rồi chứ?"
Cô hơi sững người, rồi nhẩm tính thời gian. Đúng là mọi thứ diễn ra nhanh thật, nhưng cô đã chẳng còn sợ hãi gì nữa -- cô thích anh, vậy là đủ.
"Ừ."
"Vậy hôn thêm cái nữa."
Anh chỉ vào má mình, giọng mềm mại mà nghiêm túc: "Lúc nãy nhanh quá."
Thái độ đứng đắn ấy lại khiến không khí càng thêm mờ ám. Khương Noãn Noãn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia, đấu tranh một giây rồi cúi xuống định hôn lên má.
Nhưng khi môi sắp chạm, anh lại quay đầu -- khiến nụ hôn rơi đúng lên môi anh.
Cô hơi sững, nhận ra là anh cố ý, song không rút lại. Ngược lại, cô cúi người sâu hơn, hôn anh thật lâu.
Anh cũng đáp lại toàn vẹn. Khi bàn tay định ôm lấy eo cô thì Khương Noãn Noãn trượt tay, cả người ngã xuống, nửa thân đè lên đùi anh.
Còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ xe bị gõ "cộp cộp".
Bên ngoài có người!
Cô vùi đầu vào người anh, không dám nhúc nhích.
Trạch Hằng khẽ cười, đưa tay xoa tóc cô rồi hạ cửa kính.
Người bảo vệ bên ngoài nhìn vào, thấy cảnh tượng bên trong liền ho nhẹ:
"Chào anh, tối nay có bão, nhiều cây, nên cho xe vào gara thì hơn, kẻo trầy sơn."
"Tôi biết rồi." Anh điềm tĩnh đáp.
Đợi người ta đi xa, anh bật cười, xoa nhẹ cổ cô:
"Đi rồi."
Khương Noãn Noãn đỏ bừng mặt, trên môi còn dính một sợi tóc:
"Người ta chắc hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm gì?" Anh cúi đầu, ngón tay cái chạm vào môi cô.
Hành động ấy vừa trêu chọc vừa dịu dàng. Cô đẩy nhẹ cổ tay anh, chọc vào chuỗi tràng hạt trên tay:
"Trước mặt Phật mà làm mấy chuyện màu mè, trừ một điểm, tha cho anh."
"Tha rồi thì có thể tiếp tục không?" Anh hỏi điềm nhiên, mắt sâu như mặt hồ đêm, khiến cô tim đập loạn.
"Anh... anh thật sự tin Phật à?"
"Tin." Anh cười nhạt, "Tin không có nghĩa là cấm dục. Chỉ cần biết tiết chế, không tham là được."
Không phải nhà sư thì nào có luật nghiêm ngặt gì - nghĩ thế, cô đành tạm tin.
Xe dừng trong gara, hai người xách hành lý vào thang máy, lên tầng một.
Qua cửa sổ trời kính toàn cảnh, là khu rừng xanh mướt bao quanh, lối đi lát đá phủ rêu dẫn sâu vào rừng, cuối đường còn nghe tiếng thác nước ào ào.
Một căn biệt thự sang trọng giữa rừng, cuối tuần chỉ phục vụ riêng cho hai người họ.
Khương Noãn Noãn đứng trước khung kính, choáng ngợp trước cảnh đẹp, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ đã chôn kín bấy lâu.
Cô quay lại nhìn anh - người đang rót nước ở quầy bar:
"Nếu anh có chuyện gì giấu em, thì tốt nhất bây giờ hãy nói thật."
Anh khẽ gật đầu:
"Em bật tivi lên đi, điều khiển ở ngăn kéo dưới bàn trà. Mở kênh tài chính."
"Xem cái đó làm gì?"
Anh ngẩng đầu, giọng trầm tĩnh mà rõ ràng:
"Gần đây anh có buổi phỏng vấn đặc biệt. Trong đó, câu trả lời hẳn đủ để em hiểu mọi chuyện."

Bình Luận

0 Thảo luận