Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 277: Xin lỗi

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:27:32
Trạch lão phu nhân nói:
"Nó từ nhỏ đã không thích đeo trang sức."
Khương Noãn Noãn mím môi:
"Chiếc nhẫn vàng là anh ấy chủ động tìm con đặt làm. Còn chuỗi tràng hạt này..."
"Là mua ở chùa Linh Lư." Lão phu nhân lên tiếng tiếp lời - "Cầu bình an, giữ được tuổi thọ."
Cô khẽ gật đầu.
Trạch lão phu nhân thở dài:
"Nó muốn sống là vì con, mà muốn chết cũng là vì con. Khó trách ngay từ lần đầu con bước vào nhà, nó đã khác thường như vậy, còn để hai con chó suýt cắn chết con bé nhà họ Phó. Thì ra cũng là thay con trút giận."
Khương Noãn Noãn nhớ lại dáng vẻ tội nghiệp của Phó Thi Lưu trong bệnh viện, hai bàn tay đều băng kín, mới bừng tỉnh:
"Anh ấy đã âm thầm làm rất nhiều việc."
Hai kẻ làm cha mẹ không hề chung thủy, lại sinh ra một người con xem trọng tình cảm đến vậy. Đúng là trò đùa của số mệnh.
Trạch lão phu nhân giọng chua xót:
"Trong nhà họ Trạch chưa từng có kẻ si tình, nó là người đầu tiên."
Khương Noãn Noãn cúi mắt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Trạch Hằng:
"Vâng, đúng thế."
Lão phu nhân ngồi xuống bên giường, nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, cuối cùng hạ quyết tâm với điều mà từ sáng bà đã nghĩ mãi:
"Ngày trước con làm tình nhân cho Cố Đình Yến, có phải bất đắc dĩ không?"
Khương Noãn Noãn thoáng khựng lại:
"Phải. Khi đó con đường cùng, anh ấy đưa danh thiếp, coi như chìa cành ô liu cho con."
Bà cụ lập tức lộ vẻ "quả nhiên là vậy".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=277]

Khi lần đầu Cố Đình Yến dẫn cô đến trước mặt, gương mặt có vài phần giống Phó Thi Lưu này, bà đã đoán được ít nhiều.
Bà khẽ gật:
"Ta thấy con không phải đứa xấu, nếu không A Hằng sẽ không thích con, tiểu Lâm cũng chẳng khăng khăng muốn đưa con lên núi làm thiện nguyện."
Khương Noãn Noãn mỉm cười nhạt:
"Con chỉ cố gắng làm tốt phần việc của mình thôi."
Lão phu nhân nhìn nụ cười mềm mại, bình thản kia, đột nhiên nói:
"Chuyện của Cố Đình Yến với Phó Thi Lưu, ta đều rõ. Năm đó là ta muốn tìm người cưới Phó Thi Lưu về để xung hỉ cho A Hằng, cưỡng ép chia cắt họ. Con xen giữa ba người, e là chịu không ít thiệt thòi. Nhưng giờ A Hằng đã ly hôn với cô ta, Cố Đình Yến lại bỏ Phó Thi Lưu, quay sang liên hôn với tiểu thư nhà họ Phi. Từ đầu đến cuối, nó chưa từng chọn con. Con có hiểu, đối với nó, con chẳng hề quan trọng chút nào không?"
Ngoài cửa, Cố Đình Yến nghe vậy, sắc mặt sa sầm, suýt nữa đẩy cửa xông vào. Lý trí níu lại, ép anh đứng yên, cố nghe xem cô sẽ đáp thế nào.
"Con biết." - Khương Noãn Noãn khe khẽ đáp.
Cô chỉnh lại mái tóc Trạch Hằng, thấy môi anh khô nứt, chuẩn bị lấy bông tăm thấm nước.
Lão phu nhân vỗ lên bờ vai gầy guộc của cô:
"Ta từng giúp Cố Đình Yến mấy lần lúc nó sa cơ. Giờ ta cũng có thể đưa con ra khỏi đó. Ta chỉ mong con ở bên A Hằng một năm, nếu sang năm nó chết, ta cho con tự do. Nếu nó còn sống, hãy cho nó một cơ hội theo đuổi con, con vẫn được tự do."
Bà rất rõ Khương Noãn Noãn mong muốn một danh phận ra sao. Ai mà chẳng thích sống dưới ánh mặt trời chứ? Bà yêu thương đứa cháu lớn nhất, nên có thể chấp nhận để Khương Noãn Noãn làm cháu dâu, cho dù cô từng có quá khứ chẳng đẹp.
Đây quả thật là một cơ hội lớn.
Cố Đình Yến bên ngoài nắm chặt tay nắm cửa, mặt ngoài không đổi sắc, nhưng tim lại đập dồn dập, như sấm rền. Anh vừa sợ, vừa mong chờ câu trả lời.
Khương Noãn Noãn đặt bông tăm và cốc nước xuống, cụp mắt, hàng mi run run. Một lúc sau, cô khẽ nói:
"Xin lỗi, com không thể rời bỏ Cố Đình Yến."
Hệ thống 66: [Alipay nhận 2 tỷ, độ hảo cảm của Cố Đình Yến +86%."]
Hệ thống 66 tung tay tung chân: [Tăng mạnh thế này! Hắn chắc chắn đang ở ngoài cửa nghe trộm! May mà ký chủ không mềm lòng đồng ý đó nha!]
Khương Noãn Noãn rất rõ nhiệm vụ của mình. Nếu đồng ý, tức là mất luôn mục tiêu - Cố Đình Yến. Dĩ nhiên không thể.
Trạch lão phu nhân lộ rõ vẻ thất vọng, giọng trách móc:
"Nó sắp kết hôn rồi! Con bé này là không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nó không phải người tốt, cần gì phải hạ thấp mình?"
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh.
Khương Noãn Noãn giật mình quay đầu, đôi mắt long lanh, cắn chặt bờ môi trắng bệch, dáng vẻ có chút đáng thương.
Cố Đình Yến với dáng người cao lớn, vai lưng thẳng tắp, sải bước vào, kéo xe lăn cô ra khỏi giường Trạch Hằng. Giọng nói trầm thấp, không thể kháng cự:
"Thời gian thăm bệnh đã hết, tôi đưa cô ấy về nghỉ."
Lão phu nhân nhíu mày, theo ra ngoài, khép cửa lại. Không ai trong số họ nhận ra, trên giường bệnh, hàng mi dài của Trạch Hằng khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở, nhưng trong đó hoàn toàn bình lặng, chẳng lộ ra cảm xúc nào.
Ngoài phòng, Trạch lão phu nhân nói:
"Ta mong con suy nghĩ kỹ."
Cố Đình Yến lập tức cắt lời, giọng cứng rắn:
"Tôi chưa từng có ý định chỉ đùa giỡn với cô ấy."
Ánh mắt lão phu nhân lạnh lẽo, dù đã kiềm chế nhưng vẫn có lửa giận:
"Con biết rõ Khương Noãn Noãn quan trọng thế nào với A Hằng, vậy mà còn nói mấy lời nực cười này?"
Cố Đình Yến thẳng thắn:
"Tôi không như bà - nhà lớn thế lực, ra đường gặp ai cũng giúp. Tôi chỉ có một người, liên hôn chỉ là chiêu che mắt trong kế hoạch. Tôi chưa từng nghĩ sẽ chỉ chơi bời với Noãn Noãn."
Anh từng hứa với cô rằng mùa xuân năm sau sẽ giải quyết hết mọi chuyện, lời hứa ấy không phải trò đùa. Hôm nay nghe được câu trả lời của cô, trong lòng anh càng vui mừng.
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Cô ấy tôi sẽ không buông. Nhưng để bù lại, việc chữa trị cho Trạch Hằng cần kỹ thuật hay thiết bị gì, bà cứ nói, tôi sẽ tìm bằng được."
Trạch lão phu nhân cười lạnh:
"Nghe như thể cậu sợ ta lại phá ngang một lần nữa. Nhưng Cố Đình Yến, yêu một người phụ nữ, sẽ không để cô ta bị mang danh tình nhân, sẽ không để cô ta bị đưa cho người khác, ví dụ như Phó Thi Lưu. Ngay cả chuyện hôn nhân với Phi Hân, cậu đã làm rùm beng, giờ muốn rút lui thì cậu tính giải quyết thế nào?"
Cố Đình Yến điềm tĩnh:
"Tôi có cách."
Anh lúc này bướng bỉnh như một con trâu. Bà cụ nhìn Khương Noãn Noãn, lắc đầu:
"A Hằng đời này ngắn ngủi, tất cả tình cảm đều dồn lên người con. Thật chẳng đáng."
Khương Noãn Noãn khẽ cười, nhìn qua cửa kính vào người đàn ông yếu ớt trên giường bệnh, thì thầm:
"Đúng, tôi nợ anh ấy. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ trả."
Đúng lúc này, từ cầu thang vọng đến một tiếng động lớn, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Không ít y bác sĩ chạy tới, dìu ra hai người trung niên sang trọng, mặt mũi đầy máu. Sau lưng họ, Trạch Lâm vung tay bước ra, vừa đánh xong, vai còn đau nhức.
Anh ngẩng đầu, qua mớ tóc rối trước trán, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Khương Noãn Noãn. Bước chân khựng lại, rồi nhanh chóng rẽ qua một hướng khác, biến mất nơi khúc quanh.
Trạch lão phu nhân sớm đoán trước sẽ có cảnh tượng này. Con gái và con rể bà đều phản bội hôn nhân, bên ngoài có nhân tình, có cả con riêng. Trong mắt bà, bị Trạch Lâm đánh chết cũng chẳng sao, để khỏi sau này mò về tranh giành quyền lợi từ tay Trạch Hằng.
Điều quan trọng hơn, bà đã già, A Hằng lại thoi thóp bao năm, một mình chống đỡ cả gia tộc. Trạch Lâm cần phải học cách bước ra khỏi nỗi đau, trưởng thành mà gánh vác trọng trách.
Về đến phòng bệnh của mình, Khương Noãn Noãn vẫn nghĩ đến chuyện Trạch Lâm phát bệnh đánh ba mẹ. Bất chợt, cô bị người ta bế lên, đặt ngồi trên đôi chân rắn chắc.
Cố Đình Yến cẩn thận tránh chạm vào vết thương ở chân cô, bàn tay nâng cằm nhỏ, xoay gương mặt cô lại, giọng trầm thấp:
"Em đã thăm rồi. Đừng nghĩ đến anh ta nữa."

Bình Luận

0 Thảo luận