Khương Noãn Noãn từ tay Trạch Hằng nhận lấy một gói thức ăn cho cá, nắm một vốc rắc xuống hồ. Đám cá chép tranh nhau quẫy đuôi giành mồi, nước bắn tung toé lên mặt, khiến cô cười khanh khách.
Một phong bao đỏ được đưa đến trước mặt:
"Lại lớn thêm một tuổi rồi."
Phong bao rất mỏng, Khương Noãn Noãn sờ thử, phát hiện bên trong là một tấm thẻ ngân hàng.
Cô nghiêng mắt nhìn anh, nhịn cười:
"Anh vốn định nhét mấy vạn tiền mặt, thấy bao lì xì không đựng nổi nên đổi thành thẻ hả?"
Trạch Hằng không phản bác, chỉ mỉm cười gật đầu:
"Đủ để em đi du lịch vài chuyến."
Với thân phận của anh, dù lì xì bao nhiêu Khương Noãn Noãn cũng chẳng thấy lạ, chỉ cảm thấy lần này anh cũng "tục khí" một hồi, quả thật là một bao lì xì lớn theo đúng nghĩa đen.
Cô cười:
"Được thôi, sau này em đi chơi với anh thì tiêu tiền trong này."
Trạch Hằng lắc đầu:
"Cứ để đó, đi với anh thì không đến lượt em phải trả tiền."
Khương Noãn Noãn cất phong bao, lúc này Vương quản gia đi tới:
"Tiểu thư nhà họ Phó đến chúc Tết rồi."
Một người là vợ cũ, một người là bạn gái cũ. Nói đến chúc Tết thì chẳng liên quan gì, ngay cả Vương quản gia cũng thấy phiền.
Trạch Hằng mỉm cười ôn hòa:
"Gặp một chút đi."
Hai người cùng rời khỏi cửa sổ. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Khương Noãn Noãn vẫn dõi theo anh không rời, ánh nhìn hệt như kẻ ngưỡng mộ. Trạch Lâm ngồi bên trong, tay đặt trên tay vịn ghế, chỉ muốn bóp nát cả gỗ cứng.
Anh xoay cổ, khớp xương phát ra tiếng "rắc", bất ngờ nói:
"Cô gặp cô ta được bao nhiêu lần, hiểu được gì? Mấy lời cô vừa nói, cũng chỉ na ná những kết luận rác rưởi từ cái gọi là nghiên cứu học thuật thôi."
Lâm Hà nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, vẫn cố giữ bình tĩnh chuyên nghiệp, muốn đánh thức anh:
"Bác sĩ tâm lý cũng có gia đình, có cuộc sống riêng. Trong quá trình trị liệu, cô ấy chỉ đối xử với anh bằng thái độ chuyên nghiệp, nhiều nhất là bạn bè hoặc người thân, tuyệt đối không phải tình yêu. Ngoài những lúc điều trị, anh có thật sự hiểu con người thật của cô ấy không?"
"Ái tình là sự tương tác hai chiều, tình bạn cũng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=297]
Nhưng thiếu mất một thứ, sẽ dẫn đến sự nhầm lẫn về thân phận."
Trạch Lâm cụp mắt, đứng dậy, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt quái dị:
"Có điều, tôi quên nói với cô một chuyện. Hoặc là, bọn họ cũng cố tình giấu cô một chuyện."
Lâm Hà nhíu mày, nhận ra cảm xúc anh bất ổn, lén liếc ra phía cửa sau lưng.
"Chuyện gì?"
Bóng người đàn ông từng chút áp sát. Anh cười lạnh:
"Khương Noãn Noãn lấy đâu ra chứng chỉ hành nghề bác sĩ tâm lý? Cô ấy chưa từng chính thức điều trị cho tôi lần nào, chỉ đơn giản ở bên tôi một năm mà thôi."
"Ngay cả dùi cui điện cũng dám chọc vào lưng tôi, bác sĩ tâm lý sẽ làm vậy sao? Có nghiên cứu nào nói về 'điện giật trị liệu' kiểu này à? Hành hạ bệnh nhân chắc?"
Tim Lâm Hà đập thình thịch, bị khí thế đáng sợ như sắp bùng nổ của anh dọa cho sợ hãi.
Trạch Lâm khom người xuống, cầm cây bút bi trên bàn ghi chép, mạnh tay đâm xuống quyển sổ. "Rắc" một tiếng, vỏ bút nhựa vỡ toang, làm cô hoảng sợ che miệng kêu khẽ.
Biểu cảm kiểu này, Trạch Lâm đã nhìn thấy vô số lần.
Khóe môi anh nhếch lên:
"Đống hồ sơ các người dùng để nghiên cứu tôi đã chất đầy cả một tủ, mà sao vẫn không hiểu rằng nên thuận theo ý tôi mà nói chuyện?"
Thuận theo ý anh cái gì?
Lâm Hà trừng to mắt, run rẩy. Ý anh là... giữa anh và cô gái kia không phải tình bạn, mà là tình yêu?
Cô run giọng:
"Nhị thiếu... Trạch Lâm tiên sinh, tôi hy vọng anh giữ tỉnh táo. Anh từng bị tổn thương, xin đừng tổn thương người khác. Nếu phân tích của tôi có sai sót, chúng ta có thể từ từ bàn lại..."
Đúng lúc này, Phó Thi Lưu cùng Phó Dĩnh bước vào đại sảnh. Chưa kịp mở lời, từ trên lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Sắc mặt Lâm Hà tái mét, ôm túi chạy thẳng xuống, chẳng kịp chào ai, cắm đầu lao ra cửa.
Người hầu cũng hốt hoảng chạy xuống:
"Nhị thiếu làm gãy bút của bác sĩ tâm lý rồi."
So với việc trước kia như con sư tử mất kiểm soát, cắn loạn khắp nơi, thì bây giờ chỉ "làm gãy bút" quả thật còn trong phạm vi chấp nhận được.
Trạch Hằng vẻ mặt bình thản, hỏi Phó Dĩnh:
"Giờ bác sĩ tâm lý đi rồi, Trạch Lâm đang rảnh, cô có muốn lên chào hỏi một tiếng không?"
Trên đường tới đây, Phó Thi Lưu đã không ngừng khơi gợi lại cuộc sống tươi đẹp trước kia cho em gái. Bảo không động lòng thì là giả. Trong áp lực lớn, Phó Dĩnh đồng ý đi chúc Tết Trạch Lâm. Nhưng giờ... bác sĩ tâm lý lại bị dọa chạy mất?
Cô hơi chùn bước, rồi bỗng quay sang Khương Noãn Noãn:
"Chị... chị đi với em được không?"
Trong ấn tượng, chỉ có Khương Noãn Noãn mới tiếp cận được Trạch Lâm.
Phó Thi Lưu thầm mắng em gái ngu xuẩn, vội nói:
"Chuyện giữa hai người, kéo người thứ ba đi theo làm gì."
Nhưng Phó Dĩnh quá sợ, nỗi hoảng loạn như dây leo quấn chặt, không cho cô dũng khí bước lên lầu một mình.
Khương Noãn Noãn vốn cũng có chuẩn bị. Lúc đi từ nhà Phi Cẩm Triệu còn nhét vài viên socola trong túi. Cô gật đầu:
"Được, vậy tôi đi cùng."
Cô quay lại nói với Trạch Hằng:
"Em đưa Phó Dĩnh lên chút nhé?"
Anh kẹp cành hoa bách hợp trong tay, không ngăn cản:
"Đi đi."
Hai người vừa bước lên cầu thang, Phó Thi Lưu đã nhìn thấy cành bách hợp bị những ngón tay thon dài kia bẻ gãy, hờ hững ném vào bình hoa.
Trạch Hằng thản nhiên:
"Cứ nhất định phải chọn đúng thời điểm này mà tới?"
Hắn ta là một con quỷ, một kẻ điên biết giấu mình. Phó Thi Lưu cắn răng run rẩy:
"Là gia đình muốn tôi dẫn em gái tới chào một tiếng. Con bé muốn lấy lại hai con chó Doberman..."
Trạch Hằng liếc cô, thong dong ngồi xuống ghế, lật nhẹ chuỗi tràng hạt trên tay, bình thản:
"Vương quản gia, dắt chó ra trả cho họ đi."
Hai con Doberman từng cắn cô ta thương tích đầy người. Nếu không phải muốn tạo cơ hội cho Phó Dĩnh và Trạch Lâm, Phó Thi Lưu có chết cũng chẳng dám nhận lại.
Cô tái mặt:
"Hay đợi bọn họ xuống rồi nói cũng được..."
Trạch Hằng ngồi ở nơi nắng chiếu vào, vẻ ôn hòa:
"Không cần lo, hôm nay nhà có khách, tôi sẽ không dọa cô ấy."
Ý là -- hôm nay có Khương Noãn Noãn ở đây, Phó Thi Lưu sẽ không bị chó cắn xé ngay trước mặt cô.
Cô ta từng ở đây với tư cách nữ chủ nhân, giờ quay lại, ngay cả một vị khách cũng chẳng tính.
Phó Thi Lưu cố nặn nụ cười, nhưng Trạch Hằng lại không buông tha, dịu giọng nói:
"Chu Kỳ tư tình lộn xộn, cơ thể có bệnh cũng bình thường. Cô nên định kỳ tới bệnh viện kiểm tra."
Một lời khuyên nghe ra ôn nhu đến cực điểm, nhưng khiến Phó Thi Lưu lạnh buốt khắp người:
"Anh... anh đã làm gì?"
Trạch Hằng phất tay ra hiệu rót trà:
"Chưa làm gì cả. Nhưng trước khi cô muốn ra tay làm gì, hãy suy nghĩ cho kỹ."
Mồ hôi lạnh rịn khắp lưng.
"Chẳng lẽ sau khi ly hôn, anh vẫn luôn phái người theo dõi tôi?"
Trạch Hằng không trả lời, chỉ nhấp ngụm trà. Màu môi nhạt dần nhuốm đỏ, tựa như thêm chút máu tươi.
...
Trên lầu, Khương Noãn Noãn bị Phó Dĩnh nắm tay kéo đi, nhỏ giọng hỏi:
"Em nghe nói, trong phòng vẽ của anh ấy có rất nhiều tranh vẽ em đúng không?"
"Trước kia có, bây giờ thì không chắc."
"Chị từng thấy rồi?"
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Ừ, từng thấy."
Phó Dĩnh thoáng do dự:
"Nhưng hôm nay em chỉ muốn lên chúc Tết thôi..."
Cô lại hỏi:
"Chồng cô không đi cùng à?"
Phó Dĩnh lắc đầu:
"Không, anh ấy với anh rể em cùng ra ngoài rồi."
Khương Noãn Noãn khựng bước, tốt bụng nhắc:
"Chu Kỳ không phải người tốt, cô nên để ý chồng nhiều hơn."
Lời này hoàn toàn khác hẳn với những gì Phó Thi Lưu nói. Phó Dĩnh lại vô thức tin tưởng cô:
"Về nhà em sẽ hỏi thử."
Trong phòng trị liệu tâm lý chuyên dụng, Khương Noãn Noãn định gõ cửa thì thấy khe cửa hé mở.
Người bên trong lại mở cửa trước.
Trạch Lâm toàn thân đầy sát khí, liếc Phó Dĩnh một cái, rồi nhìn thẳng vào Khương Noãn Noãn. Áp lực nặng nề khiến hai người suýt ngạt thở.
"Các cô tìm tôi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận