Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 425: Trạch Hằng (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-08 11:35:19
"Buổi tối có hẹn à?"
"Ừ."
Dư Dương vốn tưởng hôm nay hiếm hoi lắm Trạch Hằng mới chịu ngồi nói chuyện với mình lâu như vậy, chắc chắn sẽ nể mặt ở lại dùng cơm. Ai ngờ anh chỉ lạnh nhạt đứng dậy, anh ta đành tiếc nuối nói:
"Vậy thôi, để hôm khác hẹn lại nhé. Đến lúc đó cậu nhất định phải nể mặt tôi mà ăn một bữa đấy."
"Ừ."
Tài xế lái chiếc Bentley đến dưới lầu, cung kính mở cửa xe cho anh.
Thẩm phu nhân đi cùng chồng ra tiễn, tươi cười khách khí:
"Lần sau lại đến chơi nhé, tôi còn đặt riêng món lẩu hải sản cho cậu nếm thử đấy."
Trạch Hằng hơi gật đầu, khẽ cúi người bước vào xe, Bentley nhanh chóng lao đi.
Nụ cười trên mặt Thẩm phu nhân tắt dần, bà quay sang hỏi chồng với vẻ chờ mong:
"Thế nào? Có bàn được chuyện không?"
Dư Dương liếc bà một cái, giọng sắc lạnh:
"Cháu gái bà - Thẩm Niệm - cũng là nhà thiết kế đúng không? Có phải bà lại chiều nó làm chuyện bậy rồi?"
Thẩm phu nhân hừ nhẹ: "Con bé bị người ta bắt nạt, anh không đau lòng thì tôi đau lòng thay."
Dư Dương không đáp, chỉ nhíu mày.
Còn Trạch Hằng thì ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ bé phía xa kia - cô gái đang loạng choạng đi dọc theo lề đường, trông như chỉ cần gió thổi mạnh một chút là ngã. Anh nói khẽ:
"Dừng xe."
"Dạ?"
"Dừng xe. Anh đi taxi về."
Tài xế ngớ người: "... Dạ?"
"Anh đi taxi về."
Tài xế còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị "đuổi" xuống lề đường, ngẩn người nhìn vị đại thiếu gia nhà mình ngồi vào ghế lái, đích thân lái xe đến bên cô gái kia, xuống xe đỡ lấy người - động tác liền mạch, tự nhiên đến mức khiến anh tài xế sững sờ.
Anh ta như hiểu ra điều gì, trong mắt dâng lên vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Khương Noãn Noãn gần như chẳng còn thấy rõ màn hình điện thoại, trước mắt như có hàng ngàn con kiến bò loạn, ngón tay run rẩy mất kiểm soát.
Không chịu nổi nữa, cô nghĩ thôi cứ nằm xuống bãi cỏ nghỉ một chút cho đỡ chóng mặt cũng được.
Nghĩ vậy, cơ thể cô lảo đảo nghiêng về một bên.
Một bàn tay lạnh buốt chợt nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh lại.
Cô đâm sầm vào lồng ngực người đàn ông. Trong đầu trống rỗng, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực.
"Nhà thiết kế Khương?"
Giọng anh khẽ vang, bàn tay nhẹ đỡ eo cô:
"Để tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?"
Không biết qua bao lâu, Khương Noãn Noãn mới mơ màng tỉnh táo đôi chút, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt mông lung, giọng yếu ớt:
"À... là anh à."
Đôi mắt hạnh hơi ươn ướt, đuôi mắt đỏ lên, tóc mái ướt dính vào trán, nhìn thật đáng thương.
"Là tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=425]

Trạch Hằng đáp khẽ, "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Có lẽ cô nghĩ đến người lái xe đẹp trai mà Thẩm phu nhân phái tới, nên chẳng chút đề phòng, gật đầu, giọng khàn khàn:
"Cảm ơn anh nha, đúng là cứu tinh rồi."
Trạch Hằng mở cửa ghế phụ, che đầu cho cô, dìu cô ngồi vào, còn cẩn thận thắt dây an toàn giúp. Hơi thở anh phảng phất mùi đàn hương nhạt, dịu dàng đến lạ.
Vòng chuỗi Phật chạm nhẹ vào tầm mắt cô, sau đó tất cả dần mờ đi--Khương Noãn Noãn ngất hẳn.

Khi cô tỉnh lại, đã nằm trong phòng bệnh, ngoài cửa sổ trời tối đen, không biết là mấy giờ.
"Cô tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm thấp vang lên bất ngờ khiến cô giật mình. Quay đầu nhìn, thấy Trạch Hằng xách túi nhựa bước vào, tự nhiên ngồi xuống cạnh giường, nhẹ giọng hỏi:
"Muốn ăn chút gì không?"
Ánh đèn trần bị bóng anh che khuất, gương mặt sáng sủa, tuấn nhã tựa ngọc khiến tim cô đập loạn.
"Tôi... sao lại ở đây?"
Cô hốt hoảng ngồi dậy, nhưng anh đã khẽ ấn cổ tay cô xuống:
"Đừng động, còn đang truyền dịch."
Ngón tay anh chạm vào da cô, lạnh lạnh, khiến Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn nằm im. Anh đi đến cuối giường, hạ thấp người chỉnh giường lên cho cô tựa lưng.
Sau đó anh kéo bàn ăn lại, mở túi đồ - mùi thơm lan ra, là cháo thịt và bánh chiên.
Trạch Hằng đưa muỗng và đũa cho cô, vừa dịu giọng đáp:
"Cô bảo tôi đưa đến bệnh viện, rồi ngất đi."
Khương Noãn Noãn nhớ lại, quả thật có vậy, bèn vội nói cảm ơn:
"Thật sự làm phiền anh quá, còn phải trông tôi cả đêm."
Cô thử sờ người, điện thoại vẫn ở đó, liền hỏi:
"Tiền viện phí và tiền cơm bao nhiêu, tôi chuyển cho anh."
"Ăn trước đã, không cần gấp." Anh gõ nhẹ lên bàn.
Cô cũng đói lắm, vừa ăn vừa lén nhìn anh bận rộn dọn dẹp, vứt rác, gọi y tá, lòng càng thêm áy náy.
Cơn choáng nắng đến nhanh, đi cũng nhanh. Bác sĩ bảo chỉ cần về uống thuốc là ổn, không cần ở lại.
"Cô có mấy cuộc gọi nhỡ." Trạch Hằng bỗng nói.
Cô mở điện thoại, quả nhiên thấy nhiều tin nhắn, bèn gọi lại cho đồng nghiệp, nói mình bị cảm nắng, bảo họ đừng lo.
Anh im lặng nghe cô nói, ngón tay khẽ xoay vòng chuỗi Phật nơi cổ tay.
Đợi cô dứt lời, anh nhẹ nhàng hỏi:
"Nhà thiết kế Khương, cô kết hôn rồi à?"
Cô đang cúi xuống xỏ giày, nghe xong ngẩng phắt đầu, tròn mắt:
"Hả? Tôi còn chẳng có bạn trai, cưới ai cơ?"
Anh bình tĩnh nhìn cô, giọng mềm mỏng:
"Xin lỗi, nghe cô nói chuyện, tôi tưởng là vậy."
"À, là đồng nghiệp thôi." Cô phì cười, "Cùng phòng thiết kế, anh ấy hay giúp đỡ tôi thôi."
Anh khẽ gật, cầm lấy chìa khóa trên tủ đầu giường:
"Tôi đưa cô về."
"Không không, phiền lắm rồi." Cô vội xua tay, "Tôi đỡ rồi, tự bắt xe được. Anh nói cho tôi biết hôm nay tốn bao nhiêu, tôi chuyển tiền luôn."
Trạch Hằng khẽ thở dài, lấy điện thoại ra:
"Vậy thêm WeChat nhé, cô chuyển qua đó được chứ? Tôi ít dùng Alipay."
"Được được."
Cô vội vàng quét mã, thêm anh bạn đẹp trai "tài xế cứu mạng", nghe anh nói tổng cộng năm trăm tệ, liền chuyển ngay.
"Anh xem, tôi chuyển rồi đấy."
"Ừ, tôi nhận được rồi." Anh hơi cong môi, nửa đùa: "Cần tôi gửi hóa đơn cho cô không?"
Cô bật cười:
"Thôi khỏi, nhìn anh vậy là biết người thật thà rồi, tin được."
Anh cũng cười khẽ:
"May quá, chắc nhờ cái mặt này nhìn hiền."
Thấy anh cười, cô cũng vô thức cong môi theo.
Cả hai ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã lất phất mưa. Cô ba lần từ chối đi nhờ, anh không ép, quay người rời đi trước.
Nhưng chưa đầy hai phút sau, anh quay lại, đưa cô một chiếc ô đen tinh xảo.
"Chút nữa mưa to hơn đấy."
Cô hơi sững, nhìn ánh mắt bình thản của anh.
"Chỉ là một chiếc ô thôi, nhận đi."
"... Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn." Cô cầm lấy, nói rất nghiêm túc.
Trạch Hằng khẽ gật, quay lưng bước vào màn mưa. Vai anh gầy, áo sơ mi nhạt màu nhanh chóng ướt sũng.
Cô đứng đó nhìn anh khuất dần, mới thở phào leo lên xe.
Không hay biết chiếc Bentley kia vẫn lặng lẽ bám theo sau xe cô, đến tận khi cô về đến nhà.
Cơn mưa nặng hạt hơn, cô mở ô bước xuống, ngẩng đầu nhìn hoa văn ô liền thốt lên:
"Trời đất... cái ô này là hàng hiệu!"
Trong xe, Trạch Hằng bật cười khẽ, thấy cô luống cuống chạy vào nhà, ánh đèn phòng cô sáng lên, anh mới mở màn hình điện thoại -- một tin nhắn hiện ra.
[Anh gì ơi! Anh có cầm nhầm ô không đó? Tôi phải trả lại cho anh! Không thì chết cả hai mất!! Lúc nào anh rảnh tôi đem trả nhé? Cái này hư tôi đền không nổi đâu!!!]
Anh nhìn tin nhắn, cười mà không nói gì, ngón tay lướt nhẹ lên vòng chuỗi Phật nơi cổ tay, đáy mắt khẽ lay động.

(Tác giả: Thế giới mà Trạch Hằng đang ở chính là giai đoạn Khương Noãn Noãn còn là nhân viên làm công bình thường, chi tiết đã được nhắc đến trong phần mở đầu truyện.)

Bình Luận

0 Thảo luận