Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 202: Khói thuốc súng tràn ngập

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:24:06
Buổi trưa, bên ngoài trời đổ mưa lớn.
Trong phòng bệnh, Phó Dĩnh vẫn đang hôn mê, tạm thời giao cho hộ công chăm sóc. Mọi người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, đứng dưới mái hiên chờ tài xế lái xe tới.
Bà Phó không muốn bỏ lỡ cơ hội nào để làm dịu quan hệ giữa hai nhà, liền xoay sang mời ba người nhà họ Trạch đi ăn trưa.
Một chiếc Maybach dừng lại trước mặt.
Phó Thi Lưu vừa nhìn đã nhận ra ngay biển số xe của Cố Đình Yến.
Quả nhiên, từ ghế phụ bước xuống là trợ lý Lý, che ô, mở cửa xe. Một đôi chân dài bước xuống, thân hình cao ráo thẳng tắp hiện lên trong màn mưa.
Anh tao nhã, chậm rãi cài khuy áo vest, nhận chiếc ô dự phòng từ tay trợ lý Lý rồi đi lên bậc thang.
Mắt Phó Thi Lưu sáng bừng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm. Hôm đó ở khách sạn, cảnh tượng Cố Đình Yến cùng Khương Noãn Noãn dây dưa cô thấy rõ rành rành. Anh chắc chắn không phải tới tìm cô. Nhưng trong lòng vẫn thấp thoáng chút mong chờ - mong anh sẽ quay đầu nhìn lại.
Đến khi người đàn ông dừng bước trước mặt Trạch Hằng, một cái liếc mắt cũng chẳng dành cho cô, thì chút mong đợi ấy hoàn toàn tan biến.
Hai người đàn ông tôn quý, bẩm sinh cao ngạo đối diện nhau, khiến người qua đường cũng phải ngoái nhìn.
Cố Đình Yến chìa tay, lịch sự chào hỏi:
"Gần đây sức khỏe ổn chứ?"
Trạch Hằng bắt tay, chạm nhẹ liền buông:
"Khá tốt. Anh cũng tới thăm Phó tiểu thư?"
Cố Đình Yến một tay bỏ túi, thẳng thừng phủ nhận:
"Không, tôi tới đón người."
Ánh mắt anh dừng lại trên người Khương Noãn Noãn, gương mặt lạnh lùng thoáng dịu đi.
"Còn không qua đây?"
"À..." Cô bước nhanh đến bên cạnh anh.
Người đàn ông mở ô, một tay ôm lấy vòng eo cô, công khai tuyên bố chủ quyền. Dưới vành ô, đôi mắt đen của anh nhìn sang Trạch Hằng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Dạo trước tôi xem tin tức, nói là anh sắp có tin vui phải không?"
Trạch Lâm vẫn chưa hay chuyện, liền hỏi:
"Thật à? Với ai vậy?"
Tim Khương Noãn Noãn đập thình thịch, mười ngón chân trong giày co chặt, căng thẳng cực độ.
Gần đây cô phát hiện bản thân thường xuyên rơi vào tình huống xấu hổ thế này.
Trước mặt, Trạch Hằng khẽ cười, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng ấm áp:
"Vẫn đang tìm hiểu một cô gái nhỏ, cô ấy khá ngại ngùng. Tôi cũng chưa chắc được chấp nhận. Khi nào có cơ hội sẽ dẫn anh gặp."
Cố Đình Yến hơi nheo mắt, dường như tin lời,
"Vậy chúc mừng trước."
Trạch Hằng mỉm cười:
"Còn anh? Bao giờ kết hôn? Bạn gái chắc là Phi Hân chứ? Trong giới đều truyền rồi, tôi có thể chờ nhận thiệp mời."
Ánh mắt hai người giao nhau, không khí tức thì dấy lên mùi thuốc súng vô hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=202]

Khí thế mạnh mẽ tỏa ra, khiến Trạch Lâm vô thức căng thẳng, lưng thẳng tắp, cảnh giác nhìn theo.
Khương Noãn Noãn trong giày càng co chặt ngón chân, lặng lẽ gỡ tay Cố Đình Yến đang ôm eo mình, muốn thoát khỏi vòng tay bá đạo ấy.
Người đàn ông kẹp chặt eo cô hơn, mặt vẫn điềm tĩnh:(Editor: Beo)
"Chuyện chưa định, không vội."
Trạch Hằng cười:
"Thế thì cũng sắp rồi, chúc mừng trước."
Anh liếc sang Khương Noãn Noãn, trong mắt ẩn chút cảm xúc, rồi nhẹ giọng:
"Cùng nhau ăn trưa nhé?"
"Em thấy... không cần đâu." Cuối cùng Khương Noãn Noãn không nhịn nổi, gượng cười nói:
"Lần sau mọi người hẹn gặp riêng cũng được, đúng không?"
Chỉ riêng việc hai người này ngầm đối chọi, thêm cả sự dò xét của Cố Đình Yến, đã khiến đầu cô như muốn nổ tung. Nếu còn phải ngồi ăn chung bữa cơm, cô sợ mình sẽ nghẹn chết ngay tại bàn.
Cố Đình Yến khẽ gật đầu:
"Vậy chúng tôi đi trước."
Anh cầm ô, đưa người đi trong mưa, dìu cô vào xe, chiếc Maybach nhanh chóng biến mất nơi ngã rẽ.
Từ đầu đến cuối, Phó Thi Lưu không nói nổi một câu với anh, bà Phó dĩ nhiên cũng nhận ra bầu không khí vừa rồi khác thường, mà nguyên nhân đều vì người phụ nữ họ Khương kia.
Trước đó Trạch Hằng còn bảo chỉ là quan hệ công việc, thế này mà gọi là công việc sao?
Bà ta thật muốn hỏi thẳng một câu: Cái tát này có đau không?
Nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng bà chỉ dè dặt hỏi:
"Vậy... bữa trưa có ăn không?"
Đợi xe nhà tới, Trạch Hằng nhàn nhạt:
"Có việc bận, để lần sau."
Trạch Lâm ngồi cạnh anh, miệng còn ngậm viên kẹo mút vị vải mua ở căn tin, hỏi:
"Anh thích Khương Noãn Noãn à?"
Hắn không ngu, từ cái tát hôm đó đã thấy dấu hiệu rồi.
Trạch Hằng vắt chéo chân, dựa vào ghế da, tư thế cao quý nhưng thả lỏng:
"Cô gái đáng yêu như vậy, tại sao lại không thể thích?"
Trạch Lâm vốn định khinh thường hừ một tiếng, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh hôn trộm hôm trước.
Dưới ánh đèn tối, gương mặt cô trắng trẻo xinh đẹp, đôi môi mềm mại, mùi hương thoang thoảng, dù còn lẫn chút mùi rau và tanh cá, vẫn khó quên.
Hắn cắn rắc viên kẹo, lòng bàn tay mở ra khép lại, nhìn đôi tay thường xuyên mất kiểm soát của mình, hiếm khi im lặng, không phản bác gì.

Về phía Khương Noãn Noãn, hệ thống 66 lập tức nhắc nhở: [hảo cảm của Trạch Lâm vừa tăng lên 14%.]
Giờ phút này, cô chẳng rảnh mà đoán hắn đang phát bệnh thần kinh gì, cả tâm trí đều phải dùng để ứng phó với gương mặt lạnh lùng của Cố Đình Yến.
Mặc dù Trạch Hằng đã che giấu giúp, nhưng người đàn ông này nhạy bén đến mức không thể lơ là một chút nào.
Trên ghế sau đặt một bó tulip tươi đẹp, một chiếc túi da cá sấu hàng hiệu mới nhất, và một chiếc hộp nhỏ.
Cô mím môi, ôm lấy bó hoa, đưa lên mũi ngửi:
"Sao tự dưng mua hoa thế?"
"Biết còn hỏi?"
Cố Đình Yến tiện tay hất chiếc túi hàng hiệu vướng chỗ xuống sàn, kéo cô ngồi lên đùi.
Khương Noãn Noãn giật mình, đau lòng muốn cúi xuống nhặt:
"Ấy, anh đừng vứt bừa chứ, lỡ hỏng thì sao."
Cánh tay dài siết chặt eo cô, ôm chặt về sau:
"Hỏng thì đổi cái khác."
Cô chống ngực anh, tức giận kéo cổ áo:
"Kỳ quặc ghê, anh đột nhiên tới sớm đón em, còn tặng quà tặng hoa, trông chẳng khác nào làm chuyện có lỗi rồi giờ tới xin tha thứ."
Càng nói cô càng thấy hợp lý, cằm gật gù, mặt nghiêm túc:
"Ai mà biết được, lỡ mấy món này vốn mua cho người phụ nữ khác, không đưa được thì đem tặng em thì sao?"
Cố Đình Yến cúi mắt, đối diện ánh nhìn nghi hoặc của cô. Một lúc sau, anh lấy điện thoại trong túi, đưa cho cô xem tin nhắn.
"Muốn tôi đọc cho em nghe không?"
... Chính là tin nhắn hôm đó khi từ Hải Bình trở về, cô làm nũng đòi anh mang một bó tulip tới đón.
Không ngờ mấy ngày rồi mà anh vẫn nhớ.
"Ra vậy, đây là bù đắp muộn?"
Khương Noãn Noãn mềm người, tựa lên ngực anh, để mặc vòng tay ôm chặt eo mình.
Cố Đình Yến liếc sang chiếc túi da dưới chân, lại ra hiệu cho cô mở chiếc hộp trang sức.
Bên trong là một chiếc đồng hồ nạm kim cương, xa hoa lấp lánh.
Khóe môi cô không kìm được cong lên:
"Chắc đắt lắm nhỉ."
Trợ lý Lý phía trước quay đầu đáp:
"Tổng cộng mười triệu."
Khương Noãn Noãn vội đóng nắp hộp, ngẩng đầu thân mật cọ cằm anh:
"Em sẽ không nói là em cảm động đâu."
Cố Đình Yến khẽ cong môi, chậm rãi nói:
"Tối qua ở nhà họ Trạch ngủ, Trạch Hằng đối xử với em còn khách sáo chứ?"
Hóa ra anh đang chờ cô khai ra đây.
Khương Noãn Noãn lập tức cảnh giác, vòng tay quấn cổ anh, đuôi mắt hơi cong, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời:
"Tối qua họ bận tiệc gia đình, chẳng ai để ý em cả. Nhưng mà cũng quan tâm chu đáo, chỉ là giường phòng khách không mềm bằng ở nhà, bù lại sưởi ấm rất tốt, cả đêm ấm áp."

Bình Luận

0 Thảo luận