Trạch lão phu nhân hiếm khi để lộ nụ cười trong mắt, bà nói:
"Là bảo bối trong tim của cháu trai tôi."
Trái tim vốn đang lơ lửng của Thẩm phu nhân trong khoảnh khắc ấy rơi thẳng xuống đáy, vỡ vụn tan tành.
Âm thanh ra giá dồn dập xung quanh càng khiến bà ta thêm chật vật, như một con gà ướt sũng bị nước hắt lên, cực kỳ nhục nhã.
Bà ta chưa từng nghĩ đến việc một nhà thiết kế vô danh lại chính là người phụ nữ của Trạch Hằng.
Câu hỏi mà bấy lâu nay Trạch lão phu nhân luôn khéo léo tránh né cuối cùng cũng đã có đáp án.
Thẩm phu nhân giúp Thẩm Niệm bắt nạt Khương Noãn Noãn, vô tình đã đắc tội chết với Trạch Hằng.
Thẩm phu nhân mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
"Thì ra là như vậy... Hồi đó cô Khương quả thật có đến nhà tôi làm khách, Trạch đại thiếu cũng có ở đó, mà hai người họ lại tỏ ra như chẳng quen biết gì nhau, tôi... tôi thật sự không biết..."
Trạch lão phu nhân bình thản đáp:
"Chuyện của bọn trẻ thì hay giấu giấu diếm diếm, tôi cũng chẳng rõ lắm."
Bà nói không rõ, nhưng người xung quanh đã tự mình tưởng tượng ra cả một vở kịch.
Một khi lão phu nhân đã thừa nhận cô là cháu dâu, mà tình cảm lại chưa công khai, thì chỉ có thể là cô Khương nhà thiết kế ấy không muốn công khai thôi.
Thẩm Niệm nhìn ánh mắt của cô mình cũng biết chuyện hỏng rồi, trong cơn hoảng loạn, liền nói năng không suy nghĩ:
"Lão phu nhân, bà đừng bị lừa nha, Khương Noãn Noãn lúc đầu còn quyến rũ cả Hứa Ngôn..."
"Thẩm Niệm!" Thẩm phu nhân thấp giọng quát, ánh mắt nghiêm khắc:
"Câm miệng!"
Thẩm Niệm bị doạ sợ, lập tức im thin thít không dám hó hé.
Trạch lão phu nhân liếc cô ta nhạt nhẽo:
"Họ Hứa? Là cậu con trai nhà họ Hứa trở về nước mấy năm trước đó hả?"
Mồ hôi lạnh chảy trên trán Thẩm phu nhân, vội vàng giải thích:
"Có hiểu lầm thôi ạ, cô Khương là người của Trạch đại thiếu, sao có thể dây dưa với con trai nhà họ Hứa được. Cháu gái tôi chỉ là ăn nói bừa bãi, mong bà đừng để bụng."
Đáp lại lời bà ta chỉ là một tiếng hừ khẽ, cùng ánh mắt nhàn nhạt của lão phu nhân.
So với các dòng họ quyền quý đã có danh tiếng lâu đời, thì những kẻ giàu lên nhờ vận may sau này vốn chẳng đủ tư cách đứng ngang hàng.
Ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa ấy khiến Thẩm phu nhân mất hết thể diện, lần đầu tiên bà ta nhận ra chồng mình nói đúng -- bà đã quá nuông chiều Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm dám công khai bắt nạt người khác trước mặt Trạch Hằng, đúng là tự tìm đường chết.
Cũng chẳng trách gần đây các dự án bên Dư Dương đều không trúng thầu, Trạch gia lại cố tình mở đấu thầu công khai, không chịu chia cho họ dù chỉ một miếng bánh nhỏ.
Thẩm phu nhân hối hận đến mức ruột gan như bị vặn xoắn.
Chỉ trong chốc lát, sợi dây chuyền trị giá 500 ngàn đã bị đẩy giá lên 6 triệu, cuối cùng chốt giá ở 8 triệu tệ.
Con số này vượt xa dự tính của Khương Noãn Noãn, cả đời cô ngoài Trạch Hằng ra chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.
So với mọi người xung quanh đang vui mừng chúc mừng, bản thân cô chỉ nhẹ nhàng sờ chuỗi hạt Phật trên cổ tay, bình thản bước lên sân khấu bắt tay người đấu giá thành công để tỏ lòng cảm ơn.
Đây là lần đầu tiên Trạch lão phu nhân gặp Khương Noãn Noãn.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh đèn, mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, khí chất dịu dàng mà thanh nhã, gương mặt tươi sáng, nét đẹp mới hé lộ.
Bà mỉm cười hài lòng, khi chú ý đến chuỗi hạt Phật lộ rõ trên cổ tay cô, nụ cười ấy càng sâu hơn.
Cháu trai bà xưa nay vốn nói là làm, xem ra bây giờ đến cả trái tim cũng giao cho người ta rồi.
"Rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=447]
Lão phu nhân khẽ nói, liên tiếp lặp lại hai chữ "rất tốt", rồi chậm rãi rời khỏi hội trường.
Khương Noãn Noãn nhìn theo bóng dáng của bà một lúc, rồi dời ánh mắt, bắt gặp Thẩm phu nhân và Thẩm Niệm.
Cô khẽ cười -- đó là nụ cười của kẻ chiến thắng dành cho kẻ thấp hèn.
Thật lòng mà nói, Khương Noãn Noãn là người có thù tất báo.
Khi Thẩm phu nhân chủ động tới gặp cô, cô đang đi mua cà phê ở bên ngoài.
Điện thoại từ studio gọi đến, cô dịu giọng nói:
"Phiền chị giúp tôi tiếp họ vào văn phòng tôi ngồi chờ, rồi tắt máy lạnh đi, nhớ khóa cửa lại nhé."
Sau lưng cô là cả một ngọn núi lớn, chẳng ai dám động vào.
Vì thế lần này cô dùng đến quyền lực của mình -- mà chẳng ai dám phản đối.
Thẩm phu nhân vốn định đến để giảng hòa, kết quả là cùng Thẩm Niệm bị nhốt trong văn phòng của Khương Noãn Noãn, giữa cái nóng hơn ba mươi độ của mùa hè.
Cũng giống như lúc trước họ đã tàn nhẫn chà đạp cô, giờ đây cô ngồi trong quán cà phê mát lạnh, thong thả nhâm nhi ly cà phê, chờ thời gian trôi qua.
Gần đây có nhiều tin đồn lan truyền rằng đại thiếu gia nhà họ Trạch sắp có tin vui, không biết ai đó đã để lộ tin này cho truyền thông.
Báo giải trí đăng bài nối bài, ai nấy đều đoán xem đóa hoa cao ngạo nơi đỉnh núi kia rốt cuộc bị ai hái mất.
Mọi người đều nói Trạch Hằng bề ngoài ôn hòa nhưng thực ra xa cách, không dễ gần, mà khi nổi giận thì đáng sợ đến mức khiến người ta chẳng còn mảnh xương.
Tin đồn nhiều đến nực cười, Khương Noãn Noãn vừa xem vừa bật cười.
Cô mở Weibo, thấy hàng trăm thông báo 99+ và @ nổ tung.
Cô hơi ngạc nhiên -- tài khoản Weibo của cô vốn rất ít dùng, chỉ mấy hôm trước vừa đăng nhập để đổi phần giới thiệu thành: "Nhà thiết kế Khương Noãn Noãn - Studio Từ Lượng."
Cô quay lại trang chủ, nhìn thấy bài đăng đang nổ hot, rồi ngẩn người.
#Tổng tài nhà họ Trạch chính thức công khai tình cảm#
Tim Khương Noãn Noãn như ngừng một nhịp, cô lập tức nhấn vào xem.
Một tài khoản Weibo vừa đăng ký, tên là Trạch Hằng, đã @ tên cô và để lại ba chữ ngắn gọn tuyên bố chủ quyền:
[@Khương Noãn Noãn, là bạn gái.]
Tài khoản chính thức của Tập đoàn Trạch thị cũng lập tức đăng bài @ cả hai người:
[@TrạchHằng, @KhươngNoãnNoãn
Chuyện vui sắp đến, cảm ơn đã quan tâm.]
Chỉ vài dòng đơn giản, nhưng thông tin đủ khiến Weibo nổ tung.
Từng có không ít nhà giàu công khai tình cảm, cũng có nhiều tin chia tay lùm xùm, nhưng với Trạch Hằng - người chưa bao giờ dính tin đồn - đây là lần đầu tiên.
Tên anh vốn chỉ xuất hiện trong mục tin tài chính, nay lại chiếm trọn bảng tin giải trí chỉ vì "có bạn gái".
Sau một tiếng đồng hồ, Khương Noãn Noãn mới thấy tin này.
Trạch Hằng không hối thúc cô phản hồi, anh xưa nay không bao giờ làm phiền cô trong giờ làm việc.
Cô bật cười khẽ, lấy điện thoại mở WeChat, gửi cho anh một icon con heo nhỏ cầm bảng đèn ghi dòng chữ [Nhớ anh rồi~]
Điện thoại Trạch Hằng để chế độ thông báo đặc biệt cho cô, khi đang nghe thư ký báo cáo kế hoạch ngày mai, tiếng chuông bất ngờ vang lên cắt ngang.
Anh cúi đầu, nhìn tin nhắn ấy, khóe môi khẽ cong.
Trạch Hằng: [Tối nay muốn ăn gì?]
Khương Noãn Noãn: [Ăn anh.]
Tin nhắn vừa gửi đi, mặt cô đỏ bừng, vội thoát ra khỏi khung chat rồi mở Weibo, trả lời lại bài đăng:
[@TrạchHằng, là bạn trai.]
Trạch Hằng nhìn dòng chữ ấy trên màn hình vài giây, ngón tay khẽ vuốt qua, rồi ngẩng lên nói:
"Lùi lịch trình ngày mai lại đi, hôm nay tôi tan làm sớm."
Anh phải ghé qua hiệu thuốc một chuyến, mua vài thứ cần thiết đem về.
Thư ký nghe vậy, trong đầu chợt vang lên một câu rất hợp cảnh --
Mỹ nhân trong lòng, quân vương từ đó chẳng muốn lâm triều sớm nữa.
Khương Noãn Noãn canh đúng thời gian mới quay lại studio.
Cửa vẫn khóa, bên ngoài có người trông, thấy cô về liền khẽ nói:
"Họ vẫn còn ở trong đó, chắc sắp chịu không nổi rồi, cứ thế này là say nắng mất."
Khương Noãn Noãn lấy chìa khóa mở cửa, chậm rãi bước vào.
Phu nhân Thẩm và Thẩm Niệm như hai con cá bị kéo ra khỏi nước, người đẫm mồ hôi, nằm bẹp trên bàn thở hổn hển, trông rõ ràng là sắp sốc nhiệt.
Studio này buổi chiều lại hướng nắng, tầng thấp, kiểu công nghiệp, mùa hè mà không mở điều hòa đúng là một cái lò hấp.
Khương Noãn Noãn mặc đồ gọn gàng, tinh tươm, ngồi xuống ghế làm việc, nở nụ cười khẽ, giọng nhẹ như không:
"Xin lỗi nha, tôi ra ngoài uống cà phê hơi lâu một chút. Thẩm phu nhân đến tìm tôi là muốn đặt thiết kế trang sức sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận