Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 78: Camera giám sát

Ngày cập nhật : 2025-09-12 16:15:02
Trước khi cô kịp rút tay về, Trạch Hằng đã nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ngón tay khẽ bóp nhẹ:
"Anh chỉ là bị bệnh, không phải tàn phế tay chân."
Người đàn ông mang vẻ đẹp yếu ớt như ngọc ngồi trên sofa, khiến cho Khương Noãn Noãn nhìn mà thấy xót xa. Cô đặt bàn tay mình lên mu bàn tay hơi lạnh của anh, giọng càng mềm mại:
"Em biết, chỉ là em không nỡ để anh làm việc thôi. Thật đó, anh ngồi nghỉ đi, nếu không em đau lòng lắm."
Chỉ cần nghĩ tới cảnh anh rửa bát thôi, cô đã thấy mình quá độc ác rồi.
Trạch Hằng hơi sững lại:
"Đau lòng?"
Khương Noãn Noãn đẩy tay anh ra, nghiêm túc nói:
"Anh cứ ngồi đó uống sữa chua đi. Em còn mua cả khoai tây chiên và trái cây để trên bàn, anh xem muốn ăn gì thì ăn. Chờ em nấu xong cơm rồi gọi anh."
Trạch Hằng cúi đầu nhìn hộp sữa chua dâu trong tay, bất lực khẽ cười.
Cách cô đối xử với anh, thật sự giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Không để ý đến anh nữa, Khương Noãn Noãn chui vào bếp, bắt đầu bận rộn rửa rau, thái thịt.
Chẳng bao lâu sau, Trạch Hằng vứt hộp sữa chua trống, đẩy cửa bếp đi vào.
Bếp của căn nhà cũ không thông gió, bên trong rất nóng. (Edit:Beo, kh reup chỗ khác)
Cô gái chẳng hề phát hiện có người đứng ở cửa, chỉ mải cắt rau.
Đến khi nóng quá, cô đưa tay định lau mồ hôi trên trán thì một bàn tay đã nhanh hơn, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi, rồi thuận thế lướt qua tóc mai.
Cô bất ngờ quay đầu, đối diện ánh mắt sâu thẳm của anh.
Anh đứng ngay bên cạnh, hơi cúi người, trên tay còn cầm tờ khăn giấy.
Khoảng cách gần đến mức, hơi thở hai người quấn lấy nhau.
Trạch Hằng mỉm cười, ngón tay theo động tác tự nhiên trượt xuống, khẽ lau qua cổ cô, đầu ngón tay vô tình chạm phải làn da mềm mịn, rồi mới chậm rãi thu tay lại:
"Dọa em rồi à?"
"Anh sao lại vào đây." Cô hoàn hồn, lấy cánh tay quệt nhẹ mặt, mồ hôi đã được anh lau sạch hết.
"Muốn xem thành quả lao động của em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=78]

Anh ném khăn vào thùng rác, đứng sau lưng cô.
"Trong này nóng lắm, anh đem món đã nấu xong ra ngoài đi, còn một món nữa thôi, nhanh lắm." Khương Noãn Noãn gật đầu, không để tâm lắm đến hành động thân mật vừa rồi của anh.
Ba món ăn bày lên bàn, Trạch Hằng vào nhà vệ sinh rửa tay.
Nhà vệ sinh không bật đèn, trong quạt sưởi trên trần có một chấm đỏ nhấp nháy. Ánh sáng rất mờ, nhưng đôi mắt nhạy bén của anh vẫn lập tức bắt được.
Khuôn mặt ôn hòa thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
...
Hai gã đàn ông đã ngồi rình trước màn hình mấy ngày nay, hôm nay cuối cùng cũng quay được cảnh người phụ nữ kia trở về, lập tức dán mắt vào màn hình máy tính.
Không ngờ lại bất thình lình đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm. Người đàn ông đó còn tháo cả quạt sưởi xuống, lấy ra chiếc camera giấu bên trong.
Ngay sau đó, màn hình tối đen.
"c.h.e.c tiệt!"
Hai gã đồng loạt chửi bới.
"Má nó, bị phát hiện rồi! Mau đi lấy đồ về nhanh!!"
Trong thẻ nhớ của camera còn có cảnh quay lúc bọn chúng lắp đặt, khuôn mặt đều bị ghi lại hết.
...
Khương Noãn Noãn thấy Trạch Hằng vào nhà vệ sinh lâu không ra, định gọi thì phát hiện anh đang cầm một thứ trong tay, dưới chân còn có cái quạt sưởi bị tháo xuống.
"Cái này là...?"
Trạch Hằng quay đầu, sắc mặt nghiêm trọng:
"Em đã ở đây bao lâu rồi?"
Cô nhìn rõ thứ trong tay anh - một cái camera. Lông mày lập tức nhíu chặt:
"Không lâu, căn nhà này mới được sửa sang gần đây thôi."
Chẳng lẽ công ty chuyển nhà kia lòng dạ đen tối, gắn cái này?
Cô vội nói:
"Ăn cơm trước đã, ăn xong em mang nó tới đồn cảnh sát báo án."
Chuyện này tuyệt đối không thể để Trạch Hằng ra mặt. Anh vẫn nghĩ cô sống lâu ở đây rồi, giờ chẳng biết phải tìm cách nào che giấu tiếp.
"Ừ." Anh rút thẻ nhớ ra, đặt cùng camera lên bàn ăn.
Hai người ngồi đối diện. Khương Noãn Noãn đưa cho anh đôi đũa:
"Em không cho ớt vào đâu, anh nếm thử xem hợp khẩu vị không."
Trạch Hằng giấu đi lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, nghiêm túc nếm từng món, chậm rãi nhai kỹ.
Dáng vẻ đó khiến cô lầm tưởng anh đang thưởng thức cao lương mỹ vị, ánh mắt nhìn anh vô thức mang theo vài phần chờ mong.
"Thế nào?"
"Rất ngon." Anh không tiếc lời khen.
Khương Noãn Noãn thở phào, cúi đầu ăn cơm.
Nhưng bầu không khí ấm áp chưa kéo dài được mấy phút thì cửa nhà bị đập ầm ầm, chuông cửa chói tai vang lên liên hồi.
"Ra mở cửa!"
Giọng đàn ông bên ngoài lạ hoắc, Khương Noãn Noãn đặt đũa xuống:
"Em đi xem."
Qua mắt mèo, cô thấy là mấy người từng giúp cô chuyển đồ.
"Ai vậy?" Trạch Hằng đi tới sau lưng.
"Là hàng xóm, trước kia giúp em dọn nhà." Cô cảm giác bọn họ không có ý tốt nên lùi lại một bước, vô tình va vào lòng anh.
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy eo cô.
Cô nhớ ra: "Em nhớ rồi, lần đó họ từng vào nhà vệ sinh."
Sau đó cô còn đặc biệt gọi dịch vụ vệ sinh tới dọn lại một lần.
Vậy thì rất có thể chính bọn lưu manh này đã gắn camera.
Nghĩ đến đây, tiếng đập cửa càng khiến cô bực bội.
Đúng là tham rẻ nên mới rước họa.
"Có chuyện gì?" Trạch Hằng cất tiếng hỏi.
"Anh bạn, bọn tôi có đồ để quên trong nhà này, mở cửa cho lấy xong là đi ngay."
Nghe vậy, Khương Noãn Noãn càng chắc chắn:
"Em đi báo cảnh sát."
Âm thanh cách cửa không cách âm tốt, bọn bên ngoài nghe thấy liền gào ầm lên:
"Con mẹ nó! Con đàn bà thối tha, mày dám báo cảnh sát thử xem! Tao bảo mày mở thì mở! Có gì ghê gớm đâu, nhìn lén mày mấy lần thôi mà!"
Nghe câu này, Khương Noãn Noãn không hề do dự, lập tức gọi điện báo cảnh sát, đọc địa chỉ rõ ràng, còn đặc biệt giục họ nhanh đến vì bên ngoài có dấu hiệu muốn xông vào.
Trạch Hằng nhìn cô gọi điện, cũng bấm máy gọi một cuộc khác:
"Lên đây một chuyến. Ừ, có hai kẻ lạ."
Cô vừa cúp máy thì anh cũng bỏ điện thoại vào túi.
Ngay lúc đó, tay nắm cửa nhà bị xoay, có thứ gì đó cắm vào ổ khóa, rõ ràng đối phương đang cạy cửa.
Khương Noãn Noãn lập tức hoảng, nhưng lo không phải cho mình, mà sợ Trạch Hằng yếu ớt bị thương. Trong mắt cô, anh còn mong manh hơn cả bình hoa.
Cô vội chạy vào bếp lấy con dao, cất kỹ camera và thẻ nhớ, rồi kéo tay anh:
"Chúng ta vào nhà vệ sinh trốn trước, cảnh sát còn mất chút thời gian mới tới."
"Không vào phòng ngủ sao?" Anh không tỏ vẻ gì, thuận theo để cô kéo vào nhà vệ sinh chật hẹp.
"Khóa phòng ngủ hỏng rồi, em chưa kịp gọi thợ đến sửa. Lúc nhận nhà đã có vài chỗ hư hỏng." Cô khóa trái cửa, thở dài.
"Vậy cũng được."
Nhà vệ sinh nhỏ, chỉ có bồn rửa và khu tắm chiếm hết diện tích.
Hai người không thể đứng song song, muốn tránh xa cửa thì chỉ còn cách đứng áp sát vào cửa kính phòng tắm, đối mặt nhau.
Khương Noãn Noãn còn định mở cửa kính để anh đứng vào trong, lỡ có chuyện thì cô có thể chắn bên ngoài cho anh.

Bình Luận

0 Thảo luận