"Loảng xoảng."
Cửa ban công bị đẩy ra, một người đàn ông trầm ổn đứng ở ngưỡng cửa. Đôi mắt dài hẹp, sâu thẳm lạnh băng, toàn thân tỏa ra khí tức u ám.
"Xong chưa?"
Trạch Lâm không hề sợ hãi:
"Chưa."
Cố Đình Yến bước đến gần, gió ấm thổi khiến chiếc áo sơ mi lụa ôm sát thân hình, lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc.
"Muốn nói chuyện thì đâu cần ngồi gần như vậy."
Khương Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn hắn, chủ động mở lời:
"Chúng ta cũng nên nói chuyện. Trạch Lâm, anh ra ngoài trước đi."
Trạch Lâm liếc Cố Đình Yến một cái rồi đứng lên:
"Em có thể rời khỏi anh ta bất cứ lúc nào."
Thái độ bọn họ khiến Cố Đình Yến như kẻ duy nhất không nên đứng bên cô.
Ánh mắt hắn trầm xuống. Khương Noãn Noãn ngậm viên kẹo, ngẩng đầu nhìn gương mặt đang căng cứng của hắn:
"Hợp đồng đã hủy rồi? Trạch Lâm nói với em như vậy."
Cố Đình Yến cúi người, kẹp lấy cằm cô, buộc cô ngẩng lên:
"Đúng là không còn hợp đồng. Nhưng chính em đã thừa nhận anh là bạn trai, sao lại quên?"
Đôi mắt Khương Noãn Noãn khẽ run, giọng mềm nhẹ:
"Xin lỗi... nhưng em thật sự không nhớ mình đã thừa nhận anh là bạn trai. Anh và Phi Hân chia tay chưa? Nếu chưa thì em không phải loại không biết xấu hổ mà đi cướp danh phận đó."
Hắn kề sát má cô, đôi mắt đen thẫm như muốn đục khoét vào tận trong tim.
Cô mím môi, rồi bất ngờ nghiêng người hôn nhẹ lên môi hắn:
"Em không biết phải nói gì... làm thế này, anh có thấy dễ chịu hơn không?"
Cố Đình Yến thoáng sững sờ, sau đó trầm giọng:
"Không. Vì anh biết em đã nói dối rất nhiều người, có lẽ cả anh cũng nằm trong số đó."
Khương Noãn Noãn nghiêng đầu:
"Em cũng không rõ. Nếu anh nghĩ em đã làm điều không thể cứu vãn và lừa dối anh, vậy thì... anh không cần tha thứ cho em."
Cô nhìn rất chân thành, chân thành đến mức như đang khuyên hắn đừng tha thứ.
Cố Đình Yến thấy ngực đau nhói. Hắn chẳng cảm nhận được cô thích mình bao nhiêu, trên người cô giấu quá nhiều bí mật. Giống như lời Trạch Hằng từng nhắc nhở hắn vậy.
Hắn nắm chặt tay cô, giọng thấp khàn:
"Em nghĩ em có thể thoải mái rời bỏ anh sao?"
"Không thể." Khương Noãn Noãn lắc đầu, đôi mắt sáng dịu dàng:
"Em đã quen ở bên anh rồi."
Cố Đình Yến nhìn chằm chằm cô rất lâu. Ngay sau đó, hắn bất ngờ đè cô xuống chiếc ghế dài, để lưng cô áp vào đệm, hai cổ tay bị hắn giữ chặt.
"Cố Đình Yến..." Cô vừa gọi tên hắn, môi đã bị hắn chặn kín.
Hắn mang theo cảm xúc phức tạp, cắn lấy môi cô, tham lam chiếm đoạt hương vị của cô.
Cố Thời Châu đứng lặng bên cửa sổ nhìn, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=336]
Khi thấy hai người định hôn sâu hơn, anh bất ngờ kéo phăng rèm cửa: "Xoẹt!"
Ánh đèn huỳnh quang trong phòng chiếu sáng ra ngoài, gương mặt Khương Noãn Noãn trắng ngần, đôi mắt khẽ liếc liền thấy gương mặt đầy giận dữ của Cố Thời Châu.
"Haiz..." Trong lòng Khương Noãn Noãn thở dài.
Cô đưa tay chống lên vai Cố Đình Yến, đẩy hắn ra, ngực phập phồng thở gấp:
"Em mệt rồi."
Cô vừa tỉnh dậy đã phải ứng phó suốt một ngày. Sắc mặt Cố Đình Yến dịu xuống, hắn cúi người bế cô lên.
Trạch Lâm đang gọi điện ngoài hành lang, tiện mắt nhìn vào.
Cố Thời Châu dựa vào khung cửa ban công, liếc gương mặt đỏ ửng của Khương Noãn Noãn, rồi quay sang Cố Đình Yến, giễu cợt:
"Hôn đã chưa?"
Cố Đình Yến không đổi sắc mặt, lạnh lùng:
"Ra ngoài nói chuyện."
--
Phi Cẩm Triệu mang khay thức ăn vào phòng. Khương Noãn Noãn khẽ lau môi, nhìn mấy món ăn thường ngày trong khay, ngẩng đầu hỏi:
"Anh nấu à?"
Anh đẩy chiếc bàn nhỏ đến sát giường, đưa đũa cho cô:
"Anh sợ em không quen đồ ăn bệnh viện."
Khương Noãn Noãn mỉm cười:
"Em thích nhất là ăn đồ anh nấu."
Đúng lúc này Trạch Lâm cúp máy bước vào, nghe thấy câu đó, chân vô tình đá mạnh cái ghế cạnh cửa, tạo ra tiếng động lớn.
Khương Noãn Noãn quay lại để ý, liền hỏi:
"Anh ăn cùng không?"
Phi Cẩm Triệu múc đầy một bát canh cà chua, giọng điềm tĩnh:
"Anh chỉ nấu cho em một phần thôi. Em định nhường cho anh ta à?"
Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn bưng bát canh lên:
"Chỉ có phần của em thì em không cho đâu."
Trạch Lâm bực bội:
"Ai thèm ăn."
Khóe môi Phi Cẩm Triệu khẽ nhếch, tay đưa lên vén gọn lọn tóc rơi bên má cô:
"Nơi này chỉ có anh biết nấu, anh sẽ nấu cho em mỗi ngày."
Cô gật đầu, đôi mắt long lanh, lại khen anh:
"Ngon thật đó."
Hệ thống 66:
[Alipay nhận 20 triệu, độ hảo cảm của Phi Cẩm Triệu: 93%.]
Trong mắt Trạch Lâm, bầu không khí giữa hai người sắp nổ bong bóng màu hồng. Anh kéo ghế ngồi ở cuối giường, nghiến răng, gượng ép hỏi:
"Ngày mai anh trai anh phẫu thuật, em muốn đi thăm không?"
Có thể là lần cuối gặp mặt, cũng có lẽ sẽ có kỳ tích.
Nụ cười trên mặt Khương Noãn Noãn dần biến mất:
"Nhanh vậy sao?"
Trạch Lâm:
"Cơ quan suy kiệt, không thể chờ được nữa."
Ngón tay Khương Noãn Noãn siết chặt đũa:
"Em muốn đi."
Phi Cẩm Triệu ngồi bên lặng lẽ nghe, rồi hỏi:
"Anh ta cũng là bạn?"
Khương Noãn Noãn quay đầu:
"Ừ, anh ấy từng giúp em rất nhiều."
Phi Cẩm Triệu từng gặp người đó trong phòng bệnh -- hiếm khi xen vào tranh chấp, thường ngồi yên bên cửa sổ, nhìn như người trong sạch nhất.
Anh im lặng chốc lát, rồi nói:
"Ừ. Anh đi cùng em."
Trạch Lâm sắp không nhịn nổi, viên kẹo trong miệng bị cắn "rắc" một tiếng. Anh gằn giọng:
"Người ngoài miễn vào."
Phi Cẩm Triệu điềm nhiên phản bác:
"Bệnh viện là của cậu chắc?"
Trạch Lâm:
"Nhà tôi nắm cổ phần."
Anh ta quả thật có thể ngăn cản.
Phi Cẩm Triệu không giận, quyền thế có thể làm được nhiều chuyện, anh cũng phải học cách giành lấy điều mình muốn.
Anh nói với Khương Noãn Noãn:
"Vậy thì, sau khi xong, anh sẽ đến đón em."
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Ừ."
Trạch Lâm cười lạnh, sát khí chất chồng giữa chân mày. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô trước mặt người khác, anh giận đến mức chỉ muốn đập nát cái bàn cơm.
--
Bên ngoài.
Cố Đình Yến hỏi:
"Cậu ở bên cô ấy bao lâu rồi?"
Cố Thời Châu dựa vào tường, trả lời:
"Không phải đã nói rồi sao? Từ lúc anh ném cô ấy xuống núi, chúng tôi đã luôn liên lạc."
Mỗi lần lấy chuyện này châm chọc đều có tác dụng, nhưng hôm nay Cố Đình Yến đặc biệt bình tĩnh, lạnh lùng:
"Có phát hiện gì bất thường không?"
Hai người đối diện nhau trong giây lát. Cố Thời Châu từ từ đứng thẳng, cười khẩy:
"Sao lại không. Anh nói xem, tại sao cô ấy cứ như buôn sỉ đàn ông thế? Ở bên anh thì thiếu tiền chắc? Hay là thiếu tình yêu?"
Cố Đình Yến cau mày, cực kỳ khó chịu với cách ví von này.
Cô dĩ nhiên không thiếu tiền -- những khối ngọc trị giá hàng trăm triệu, cô nói mua là mua, trang sức, váy áo cao cấp đưa đến như nước chảy, nhà cửa đều để cô cầm mật mã.
Nếu là vì tình yêu, thì anh đã trao cho cô tất cả. Cô còn chưa thỏa mãn sao?
Nói cô trời sinh lẳng lơ ư? Lời của Trạch Hằng khiến anh hiểu rằng sự thật tuyệt đối không phải vậy.
Cố Đình Yến nhíu chặt mày, hạ quyết tâm:
"Ngày mai, đi một chuyến đến nhà họ Khương."
Cố Thời Châu nheo mắt:
"Anh biết cái gì rồi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận