Trước ánh mắt của đám bạn học, cô vội vàng kéo cửa, chui nhanh vào hàng ghế sau của chiếc Maybach.
Trong xe mở máy lạnh khá lớn, hơi lạnh phả ra khiến cô rùng mình một cái.
Qua gương chiếu hậu, Cố Đình Yến liếc thấy vạt váy caro xanh lam nhạt ló ra, ánh mắt khẽ nheo lại:
"Ngồi ở đâu đấy?"
Khương Noãn Noãn ló đầu từ ghế sau ra, ngón tay đặt lên lưng ghế lái, nhìn khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng của anh, tim bỗng đập mạnh:
"Em ở sau nè."
"Mới về là coi tôi như tài xế à?"
Anh quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.
Khoảng cách quá gần, hơi thở hai người quấn vào nhau không kịp tránh.
Cô giật mình ngả người ra sau, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng, lắp bắp nói:
"Em... em không dám, em đổi ghế ngay đây."
Đám bạn học đứng trước nhà hàng còn thấy cảnh cô như chú thỏ nhỏ nhảy khỏi ghế sau, chớp mắt đã vòng qua bên ghế phụ ngồi ngay ngắn.
Vừa ngồi xuống chưa lâu, một bàn tay liền vươn tới.
Khương Noãn Noãn phản xạ nhanh, vội nắm lấy dây an toàn, cười gượng:
"Để em tự thắt là được."
Cô khẽ rụt người, cố gắng tạo khoảng cách với anh.
Cố Đình Yến hơi khựng lại, ánh mắt tối thêm vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=457]
Không nói một lời, anh trực tiếp kéo lấy tay cô, giật mạnh dây an toàn và "tách" một tiếng cài chặt.
"Sợ tôi à?"
Anh chưa vội lái xe, ánh mắt đảo qua cặp chân thon dưới chiếc váy đồng phục ngắn, môi mím lại.
Cả người anh toát ra khí lạnh -- rõ ràng là đã đợi lâu, tâm trạng chẳng tốt là bao.
Khương Noãn Noãn nghẹn họng, hít sâu một hơi, rồi lí nhí nói:
"Không có ạ... Em dạo này có mấy môn thi không tốt, nhưng em học bù rất chăm. Bữa nay tụi em chỉ làm tiệc tiễn một bạn được tuyển sớm thôi, không có gì đâu. Bình thường giờ này em đã ăn cơm xong về nhà học rồi."
Trong đầu cô vẫn cho rằng quy định "18 tuổi không được yêu đương" của anh chẳng qua chỉ vì muốn cô tập trung học hành, đừng để phí công anh nuôi dạy.
Cũng giống như những nhà hảo tâm tài trợ cho học sinh vùng cao -- tất cả đều vì lòng tốt thôi.
Nghe cô luyên thuyên báo cáo, Cố Đình Yến nhíu mày:
"Ai quan tâm mấy chuyện đó? Mỗi lần tôi về, mở miệng câu đầu của em đều là học hành, học hành."
"Không thì biết nói gì nữa?" Cô chớp mắt, vô tội nhìn anh.
"Anh chẳng phải chỉ quan tâm chuyện học của em sao? Hôm nay em ra ngoài ăn với bạn, anh còn sợ em 'hư' nên cho người dọn hết rượu luôn rồi. Nhưng anh yên tâm, em thật sự không uống giọt nào, chỉ ăn bánh pudding thôi."
Để chứng minh mình thật, cô còn hơi nghiêng người qua, giọng nhỏ mà tự tin:
"Không tin anh ngửi thử đi."
Vì trời nóng, áo đồng phục của cô mở cúc trên, để lộ chiếc áo ba lỗ sọc bên trong.
Ánh sáng trong xe mờ mờ, làn da nơi ngực lộ ra trắng như sứ.
Mùi sữa tắm thoang thoảng từ người cô lan ra, dịu ngọt như kẹo trái cây.
Cố Đình Yến khẽ nuốt nước bọt, bàn tay bất chợt vươn qua sau cổ cô, ấn nhẹ cô về phía mình.
Cô không kịp phản ứng, trán va vào hộp để tay bọc da giữa xe.
Lòng bàn tay anh nóng rực áp sau gáy, hơi thở đàn ông nồng nặc quẩn quanh, khiến cô mở to mắt.
"A... Anh, anh trai?"
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo kề sát, ánh nhìn sâu thẳm dừng trên đôi môi bóng của cô:
"Thật sự không uống?"
Tim cô đập thình thịch, cả người căng cứng. Tư thế này... quá gần, quá mập mờ.
Nhưng sắc mặt anh lại bình thản đến đáng sợ, như thể thật sự chỉ đang xác nhận một điều nhỏ nhặt.
"Không ngửi ra sao?" -- cô cắn môi, khẽ nói -- "Ngược lại em còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Anh hút bao nhiêu điếu rồi?"
Cố Đình Yến vốn là người cực kỳ kìm chế.
Mang theo ký ức của hai đời, anh càng bình tĩnh hơn như con sư tử nhẫn nại rình mồi trong bóng tối.
Cơ hàm anh siết chặt, nén lại cơn xao động mơ hồ trong người, tự nhủ chưa phải lúc.
Ngón tay anh khẽ xoay trên cổ cô, nhẹ bóp một cái:
"Không thích mùi thuốc lá à?"
"Cũng... cũng không đến mức ghét." Cô khẽ cúi đầu -- "Em biết anh bận việc, xã giao nhiều, không tránh được mấy chuyện đó."
Nhà họ Cố vốn đi lên từ hai bàn tay trắng.
Đến đời Cố Đình Yến, gánh nặng mở rộng công ty càng nặng. Trong thế giới người lớn, thuốc và rượu là hai thứ không thể thiếu.
Bàn tay anh từ sau cổ trượt lên má cô, đầu ngón tay nhám khẽ lướt qua cằm, giọng anh trầm khàn:
"Trách tôi hai năm nay không ở bên em?"
"Không đâu, anh năm nào cũng về sinh nhật em là đủ rồi." Cô cười dịu dàng -- "Nuôi em cũng tốn kém, em hiểu mà."
Anh bật cười khẽ, cài dây an toàn rồi nổ máy:
"Phí nuôi em, tôi vẫn đủ."
Khương Noãn Noãn gãi đầu, nín thinh.
Không khí trong xe dịu lại, so với lúc mới lên xe đã thoải mái hơn nhiều.
Xe chạy được một đoạn, điện thoại của anh reo.
Cô chỉ liếc nhìn, không dám xen vào. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của anh.
Cố Đình Yến lại nhàn nhạt nói:
"Xem ai gọi."
Cô ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, nhìn màn hình:
"Số 159..., không có tên lưu."
"Gọi linh tinh đấy, cúp đi." Giọng anh lãnh đạm.
Cô nghiêng đầu:
"Nhưng là số trong thành phố mà, số quảng cáo thường bắt đầu bằng 00 cơ. Có khi là khách hàng anh chưa lưu đó?"
"Muốn nghe thì cứ nghe." Anh nói dửng dưng.
Khương Noãn Noãn suy nghĩ một chút, rồi nhấn nút nhận.
"Alo?"
Đầu dây bên kia hơi khựng lại khi nghe giọng nữ:
"Đây không phải điện thoại của Cố tổng sao?"
Là giọng phụ nữ, dịu dàng mà hơi ngạc nhiên.
Khương Noãn Noãn liếc sang anh, nhỏ nhẹ đáp:
"Anh tôi đang lái xe, chị có việc gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó giọng nói nhẹ nhàng hơn:
"À, hóa ra là em gái nuôi của anh ấy à. Chị là bạn cùng lớp đại học của anh em, giờ sắp tốt nghiệp rồi. Chị muốn hỏi tối nay anh có rảnh không, ra ngoài gặp chút được chứ?"
Đúng dịp Valentine, lại còn là buổi tối.
Khương Noãn Noãn nhướn mày, cười nhạt:
"Chị chờ tí nhé."
Cô cúp máy, đặt điện thoại về chỗ cũ, giọng mang chút trêu chọc:
"Là một chị họ Phó, hỏi anh tối có rảnh không, rảnh thì ra gặp riêng. Dù sao hôm nay cũng là Valentine mà."
Nghe cô nói, giọng nửa đùa nửa thật, ánh mắt lại sáng như cười mà không cười --
Cố Đình Yến đạp phanh một cái.
Chiếc xe khựng lại, bánh xe dừng ngay trước vạch trắng.
Nhờ có dây an toàn nên cô không bị thương, chỉ là bị hất mạnh về sau, giật mình:
"Anh... anh lái xe cẩn thận chứ!"
Anh quay đầu lại, khuôn mặt chìm nửa trong bóng tối, nửa trong ánh đèn đường, đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo:
"Hôm nay là Valentine." từng chữ từng chữ bật ra từ kẽ răng, trầm thấp mà nặng nề --
"Em mong tôi đi với cô ta sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận