Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 151: Đã sớm qua cái tuổi cần tình yêu

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:06:23
Khương Noãn Noãn lập tức phủi sạch quan hệ:
"Không phải tôi gọi anh ấy đến đâu."
Lâm Tiếu liếc cô một cái:
"Tôi biết. Cô vào nhà vệ sinh trốn đi, tôi để nó tự nói cho cô nghe đáp án."
Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn đứng dậy, trốn vào phòng vệ sinh.
Thực ra cô cũng rất mong chờ, muốn xem cuộc đối thoại giữa Cố Đình Yến và mẹ anh.
Cửa nhà vệ sinh vừa khép lại, ngay sau đó, người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao lớn vững chãi đã bước vào.
Lâm Tiếu nhìn con trai đi tới, đối mặt với khí thế ngày càng trầm ổn, bức người trên người anh, trong lòng hơi run, ngoài mặt vẫn ôn hòa:
"Ngày đi làm mà sao lại rảnh tới đây?"
Cố Đình Yến quét mắt nhìn quanh, trên bàn còn một ly trà nóng vừa mới rót, đôi mắt sâu đen hơi nheo lại, đi tới ngồi xuống:
"Mẹ tới tìm Khương Noãn Noãn à?"
"Tin tức của con cũng nhanh thật, chẳng lẽ mẹ không thể gọi cô ấy đến nói chuyện sao?" Lâm Tiếu đổi một cái ly khác, lại rót trà cho anh.
Sáng nay, Khương Noãn Noãn vừa bước ra cửa thì bị người ta đưa đi, dì Mai nhìn thấy, lo cô gặp chuyện nên lập tức gọi điện cho anh.
Người đàn ông vắt chéo chân, giọng nói lạnh lẽo:
"Đã nói những gì? Người đâu?"
Tư thế tra hỏi tội phạm này khiến Lâm Tiếu không vui:
"Mẹ chỉ gọi người đến hỏi vài câu chuyện không quan trọng, tiện thể xem cô ta và Thi Lưu giống nhau mấy phần. Giờ người về rồi."
Cố Đình Yến uống cạn ly trà trên bàn, xem như thừa nhận lời bà nói:
"Ở yên đây mà dưỡng bệnh, chuyện của con mẹ đừng xen vào."
Thấy con trai vì một người tình mà chạy tới, chưa ngồi ấm chỗ đã định đi, Lâm Tiếu gọi giật lại:
"Đứng lại, mẹ còn muốn hỏi con vài câu."
Anh dừng bước, thu lại vẻ khó chịu trong mắt, xoay người chờ câu hỏi.
"Người phụ nữ đó, mẹ không ý kiến nếu con nuôi ở ngoài. Nhưng gương mặt kia..." Lâm Tiếu hít sâu một hơi, "Con căn bản vẫn chưa quên được Thi Lưu, đúng không?"
Ánh mắt Cố Đình Yến thâm trầm, thần sắc lạnh nhạt:
"Mẹ nghĩ nhiều rồi."
"Vậy con trả lời mẹ, lúc đầu con nuôi Khương Noãn Noãn, có phải vì cô ta giống Thi Lưu không?"
Anh một tay đút túi, đáp dứt khoát:
"Phải."
Vốn là sự thật, chẳng có gì cần biện hộ.
Lâm Tiếu khẽ thở dài, như thể đã đoán trước, bà đứng dậy từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một tập tài liệu đưa cho anh:
"Gần đây Tân Đào có liên hệ với bác sĩ chủ trị của Trạch Hằng, đây là tài liệu tuyệt mật mà nó lấy được, con xem đi."
Cố Đình Yến nhíu mày:
"Mẹ cho người điều tra Trạch Hằng?"
Lâm Tiếu gật đầu, chỉ vào tài liệu:
"Trạch gia tuyên bố ra ngoài rằng bệnh tình Trạch Hằng chuyển biến tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=151]

Nhưng trong báo cáo, bác sĩ viết anh ta căn bản sống không quá 30 tuổi. Người ta đồn chỉ cần đổi tim là ổn, nhưng cơ thể anh ta phức tạp, không chịu nổi phẫu thuật. Khả năng c.h.e.c trên bàn mổ là 99%. Trạch gia không dám cược vào 1% mong manh đó, chỉ có thể để anh ta cầm cự, ba ngày hai lần vào viện."
Cố Đình Yến còn chưa thèm xem kỹ đã ném tập tài liệu đi, giấy tờ tung toé đầy đất.
Anh móc bao thuốc ra, châm lửa hút một điếu:
"Mẹ muốn nói gì?"
Thấy anh nổi giận, Lâm Tiếu cố nhẫn nại:
"Con và Thi Lưu vốn bị ép chia cắt. Nó là một đứa tốt. Nếu con nguyện ý chờ Trạch Hằng... Nói chung, mẹ không phản đối việc con rước nó về lại."
Trong nhà vệ sinh, Khương Noãn Noãn nghe mà giật mình. Trên đời quả nhiên có loại mẹ chồng không ngại con trai cưới một goá phụ đã qua một đời chồng, chẳng khác gì bắt con trai làm kẻ đổ vỏ. Đúng là nữ chính có hào quang, chỗ nào cũng có người trợ lực.
Trên trán Cố Đình Yến gân xanh giật liên hồi, ngón tay kẹp điếu thuốc, giọng lạnh như băng:
"Nơi này nhiều người, nhiều chuyện. Mẹ đầu óc không tỉnh táo dễ bị người ta dẫn dắt sai. Con sẽ sắp xếp cho mẹ đổi viện dưỡng bệnh."
Lâm Tiếu sững người:
"Tại sao? Chẳng lẽ những điều mẹ nói không phải là thứ con mong muốn sao? Mẹ đang giúp con nghĩ kế sách mà!"
"Con biết tình trạng của Trạch Hằng từ lâu."
Anh bật tàn thuốc, bờ vai rộng thẳng tắp, gương mặt khó coi:
"Năm 26 tuổi nhà mình xảy ra chuyện, Trạch gia giúp bao nhiêu? Thi Lưu là tự mình muốn gả đi, không liên quan tới chúng ta, mẹ hiểu chưa? Hai năm trước con đã cho cô ta cơ hội, cầu cô ta đợi, là chính cô ta bội ước trước."
"Nhưng nó là vì gia đình hy sinh, chuyện đó chúng ta đều biết. Khi ấy nhà họ Phó cũng khó khăn..." Lâm Tiếu nghĩ đến cô gái từng hiến máu cho mình, từng ngồi bên cạnh trò chuyện, trong lòng càng thêm thiên vị.
Ánh mắt Cố Đình Yến mang theo châm biếm, rít một hơi thuốc, cười lạnh:
"Mẹ, mẹ tưởng con vẫn là cậu chủ nhỏ uống rượu cùng người ta đến xuất huyết dạ dày sao? Trạch gia kéo con lên, mấy năm nay quan hệ thương trường đan xen, lợi ích ràng buộc chằng chịt, mẹ không phân biệt rõ lợi hại à? Mẹ từ khi nào lại để tình cảm che mờ lý trí vậy?"
Đợi người ta c.h.e.c rồi mới chen vào, không nói tới quan hệ hai nhà hợp tác sâu bao nhiêu, chỉ cần truyền ra ngoài, chẳng phải nghe đã thấy khó coi?
Bị Phó Thi Lưu mê hoặc nhiều năm, lần này nghe con trai nói vậy, Lâm Tiếu mới tỉnh táo, sắc mặt hơi tái.
Nếu thật sự khiến hai nhà tan vỡ, kết cục e rằng cùng rơi xuống hố. Vì một người phụ nữ mà gây họa, không đáng.
"Vậy thì..." Lâm Tiếu hít sâu, đè nén tâm trạng run rẩy, cố ổn định giọng:
"Con đã rõ đại cục thương nghiệp của mình, thế Khương Noãn Noãn với con chỉ là một tình nhân thôi?"
Cố Đình Yến ngẩng mắt, hiếm khi không trả lời dứt khoát.
Liên hôn thương mại với anh mà nói, chẳng qua là chuyện quá đỗi bình thường. Giới kinh doanh quanh anh đều làm vậy. Anh sớm đã qua cái tuổi tin vào tình yêu mù quáng.
Một tình nhân, có gì đáng để anh do dự cân nhắc?
Anh mạnh mẽ đè xuống sự khó chịu trong lòng, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, giọng nhạt như nước:
"Chỉ là tình nhân. Không có giá trị, tôi sẽ không cưới."
Hết hợp đồng hai năm, anh sẽ thả cô đi.
Nhưng nếu cô muốn ở lại thì sao...
Vừa nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Cố Đình Yến thoáng dao động, cảm xúc phức tạp khó phân.
Lâm Tiếu thở phào, biết con trai vẫn sáng suốt, liền đưa phong bì ảnh những thiên kim kia cho anh:
"Coi như vì mẹ, con đi gặp họ. Không thích cũng không sao. Nếu hợp, thì kết hôn đi."
Trong phòng vệ sinh, Khương Noãn Noãn nghe toàn bộ. Hệ thống 66 khẽ hỏi:
[Cô có thấy khó chịu không? Dù sao cũng là người đã cùng giường.]
Cô khẽ cười, ánh mắt lưu chuyển, tràn đầy phong tình:
"Khó chịu? Chưa chắc đến lúc đó ai mới là người khó chịu đâu."
Bản chất đây vốn là một ván cờ tiền bạc hàng trăm tỷ, cô có gì mà buồn? Ngay lúc ký hợp đồng bao dưỡng, cô đã rõ ràng vị trí của mình.
Cửa vệ sinh mở ra, Lâm Tiếu nhìn thấy gương mặt Khương Noãn Noãn như sắp khóc, yếu đuối động lòng người:
"Cô Khương, cô nghe rõ rồi chứ? Hy vọng cô hiểu thân phận mình, ngoan ngoãn ở bên nó. Tôi tuyệt đối không xen vào."
Ngụ ý cảnh cáo cô đừng mơ tưởng thứ không thuộc về mình.
Khương Noãn Noãn nén nụ cười mỉa mai, mang vẻ mặt bi thương bước ra:
"Được thôi, bà cho tôi năm mươi triệu, tôi đảm bảo sẽ biết thân phận mình."
Sắc mặt Lâm Tiếu biến đổi, giọng sắc nhọn:
"Cô nói gì?"
Khương Noãn Noãn vén lọn tóc lòa xòa bên má ra sau tai, tỏ vẻ ngượng ngùng:
"Tôi với Cố tổng ở bên nhau là nói chuyện tình cảm đó. Bà dọa dẫm thế này, rất khó để tôi không mách gối cho anh ấy đổi ý, phải không phu nhân?"
Ngay sau đó, cô bị ném thẳng một tấm chi phiếu vào mặt.
Coi như phí nuôi tình nhân ngoan ngoãn.

Bình Luận

0 Thảo luận