Trên người Thận Dương Bá và Hàng Phán Hạ đều có hợp đồng đại diện thương hiệu trang sức, tuyệt đối không thể dễ dàng đeo đồ của một nhãn hiệu nhỏ, nghệ sĩ đều có quy định nghiêm ngặt về chuyện này.
Hàng Phán Hạ mỉm cười từ chối trước:
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Thận Dương Bá cũng xua tay, rất khách sáo:
“Tôi không đeo đồ của giới trẻ, cô giữ lại đi.”
Sắc mặt Lộc Linh hơi cứng lại, nhìn chiếc hộp trang sức đưa đến trước mặt, rồi gượng gạo lắc đầu, nghiến răng nói ra mấy chữ:
“Không cần, cảm ơn đội trưởng. Tôi cũng không đeo mấy nhãn hiệu nhỏ.”
Với đẳng cấp của cô ta, ít nhất cũng phải là thương hiệu xa xỉ nổi tiếng.
Khương Noãn Noãn chẳng để tâm, chỉ mỉm cười, rồi quay người dẫn theo cameraman đi lên lầu. Nhân viên chương trình ở phía sau còn ghé tai nhắc nhở Lộc Linh:
“Đoạn này sẽ không đưa vào, nhưng lần này hình tượng của cô nhất định phải giữ cho tốt, đừng có gây thù chuốc oán, kẻo chẳng được lợi gì.”
Cô ta miễn cưỡng gật đầu:
“Tôi biết rồi.”
Trước khi lên phòng, nhân viên đã liên lạc với trợ lý Phạm Tương của Cố Thời Châu. Nhưng Khương Noãn Noãn bấm chuông đến ba lần vẫn không có phản ứng.
Có người ở phía sau gọi điện cho Phạm Tương, đầu dây bên kia là giọng áy náy:
“Hôm nay Thời Châu vừa từ trên núi xuống, rồi bắt tôi đi mua tiểu long bao ở tận xa. Tôi đang kẹt xe, chưa kịp về. Gần đây anh ấy cũng chẳng nghỉ ngơi mấy, chắc còn đang ngủ. Tôi sẽ nói với khách sạn để họ mở cửa giúp.”
Cuối cùng có nhân viên khách sạn dùng thẻ mở cửa. Khương Noãn Noãn bước vào căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất, trong phòng tối đen, chỉ có hai chiếc vali đã chuẩn bị sẵn đặt ngay cửa.
Đối diện là bức tường toàn cửa kính, có thể nhìn thấy khung cảnh xa hoa rực rỡ bên ngoài. Chính nhờ ánh sáng hắt vào đó, mới lờ mờ thấy được bóng người nằm dài trên sofa.
Xem ra Cố Thời Châu thật sự ngủ quên, quên mất tối nay phải ghi hình.
Khương Noãn Noãn quay đầu dặn:
“Làm phiền mọi người chờ ngoài cửa một chút nhé? Đoạn này không cần quay đâu?”
“Ừ, cô gọi anh ấy dậy đi, chúng tôi sẽ quay lại từ lúc lấy hành lý.”
Người cầm máy lùi ra, còn ném cho cô ánh mắt “bảo trọng”.
Rõ ràng là ám chỉ — anh này chắc chắn có khí chất “dậy thì khó ở”.
Khương Noãn Noãn đặt hộp trang sức lên bàn trà, rồi vòng qua ngồi xổm xuống cạnh sofa. Dưới ánh sáng thành phố hắt vào, gương mặt anh hiện ra một nửa, lông mi dài hơi cong, sống mũi cao thẳng, nét mặt khi ngủ hoàn toàn không còn chút sắc bén nào, lại có vẻ mềm mại.
Cô ngắm vẻ đẹp vô đối đó vài giây, rồi đưa tay bóp mũi anh.
Chỉ vài giây sau, hô hấp bị chặn lại khiến Cố Thời Châu bừng tỉnh, anh vươn tay túm lấy bàn tay tinh quái kia.
“Phạm… Tương, cậu muốn c.h.e.c hả…” Giọng anh khàn khàn, lộ vẻ bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=90]
Nhưng khi nhìn rõ gương mặt trước mắt, giọng lại đổi, mang theo sự châm chọc:
“Phó Thi Lưu?”
Khương Noãn Noãn: “…”
Đáng ra cô nên bật đèn cho anh ta chói mắt ngay từ đầu.
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Cô muốn rút tay lại, nhưng Cố Thời Châu trong cơn bực bội đâu chịu buông. Anh vươn cánh tay dài, kéo cô ngã nhào vào ngực, một tay còn đặt lên eo cô.
Ở khoảng cách gần, nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần tức giận kia, anh chợt ngẩn ra.
“Khương Noãn Noãn?”
Giọng anh mang chút lười biếng quyến rũ, cơn giận cũng tan đi phần nào.
Khương Noãn Noãn chống hai tay lên ngực anh, cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc.
(Pass chương sau: món trang sức giả mà Phó Thi Lưu tặng cho Cố Đình Yến có tên là gì?
Gợi ý: tất cả có 13 từ, viết liền không dấu, không in hoa)
Cô miễn cưỡng chấp nhận tư thế mập mờ này, cúi đầu nói:
“Xem ra tôi phát hiện ra một bí mật kinh khủng rồi? Phó Thi Lưu chẳng phải là dâu cả nhà họ Trạch sao? Thì ra anh thích phụ nữ đã có chồng?”
Sắc mặt Cố Thời Châu thoáng thay đổi, đôi mắt hoa đào nửa khép nửa mở càng thêm câu người:
“Thích cô ta? Sao thú vị bằng thích em được.”
Bàn tay anh đã lách vào gấu áo T-shirt, chạm vào làn da mịn màng nơi thắt lưng, hành động vô cùng tùy tiện.
Khương Noãn Noãn không khách sáo, bóp mạnh một bên má anh kéo qua:
“Bỏ tay ra.”
“Hít—” Anh bị đau, buộc phải rút tay lại, nhưng lại giữ chặt cổ tay cô, không kiên nhẫn nói:
“Cô là phụ nữ à?”
“Không lẽ anh mới là?” Khương Noãn Noãn đứng dậy, chỉnh lại áo, nói tiếp:
“Đoàn quay phim còn đang đợi ngoài kia, anh mau dậy đi.”
“Chậc.” Cố Thời Châu xốc mái tóc rối, chống tay ngồi dậy.
Anh chỉ mặc áo ba lỗ đen, ánh đèn phòng khách sáng bừng chiếu rõ vóc dáng hoàn mỹ, đúng là “gà luộc trắng ngần”, không hề thua kém cảm giác ban nãy khi chạm phải.
Khương Noãn Noãn dịch sang một bên để anh với lấy chai nước, ánh mắt lại dừng trên hai chiếc hộp nhung tinh xảo trên bàn trà.
Anh tiện tay mở ra, rồi liếc nhìn cô, ánh mắt khó đoán:
“Cái này cô mang đến tặng tôi?”
Khương Noãn Noãn hơi căng thẳng, ngón tay bấu vào ống quần:
“Hôm đó ở câu lạc bộ, giữa chúng ta không vui lắm. Sau này còn phải cùng quay show, tôi mang theo quà coi như xin lỗi.”
“Tôi không tùy tiện đeo đồ trang sức đâu.” Anh hất hộp sang bên, tỏ vẻ làm cao.
Khương Noãn Noãn sớm đã đoán được sau lần từ chối tình cảm của anh ở câu lạc bộ, sẽ có tình huống như hôm nay.
“Là tôi tự làm đó, ngay cả Cố Đình Yến tôi cũng chưa tặng. Anh không cần thì thôi.”
Cô cúi người sửa lại sợi dây chuyền trong hộp, chuẩn bị cất đi, thì một bàn tay lại đè xuống nắp hộp.
Cố Thời Châu ấn hộp lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô:
“Là cô tự làm trang sức?”
“Ừ.” Khương Noãn Noãn thản nhiên gật đầu. Thật sự là cô làm, chẳng qua tiện thể muốn lôi anh vào quảng bá luôn.
“Cô không phải đang làm cho anh tôi sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận