Mọi người xách giỏ rau lên xe trở về nhà hàng.
Tay của Cố Thời Châu đã rửa sạch nhưng vẫn không ngừng gãi, lúc đầu anh còn nhịn, sau càng gãi càng dữ, đúng như lời Khương Noãn Noãn đã nói: "Chờ mà xem."
Anh nhịn không nổi, dùng đùi khẽ chạm vào chân cô:
"Ngứa lắm."
Khương Noãn Noãn liếc anh, bất đắc dĩ nói:
"Vậy tại sao anh phải lấy tay không đào khoai môn?"
"Cho tiện." Anh nheo đôi mắt đào hoa, trả lời một cách đầy lý lẽ.
Khương Noãn Noãn: "..."
Thấy anh gãi đến mức sắp tróc da, cô đè tay anh lại:
"Nhịn thêm chút đi, về ngâm tay bằng nước giấm, bàn tay đẹp thế này không thể để sẹo được."
Cố Thời Châu muốn gãi nhưng bị tay cô chặn lại, cuối cùng đành chịu nhịn.
Thỉnh thoảng anh lại lén nhìn cô, thấy cô bình thản chẳng chút xúc động, trong lòng hơi không vui.
Danh tiếng ảnh đế và gương mặt đẹp của mình, đối với cô lại chẳng có chút tác dụng nào.
Về đến nơi, Khương Noãn Noãn kéo thẳng anh vào bếp.
Lộc Linh nhìn theo bóng lưng hai người, sắc mặt khó coi, nhưng vội vàng nặn ra nụ cười trước ống kính:
"Đội trưởng đối xử với Thời Châu tốt quá, đến tôi còn ghen tị."
Hàng Phán Hạ đi ngang, hững hờ buông một câu:
"Cũng may có Noãn Noãn, không thì anh ta ngứa cả ngày đấy."
Một câu nói, khéo léo hóa giải ý đồ mỉa mai của Lộc Linh.
Khương Noãn Noãn pha chậu nước giấm, bưng ra đặt lên bàn gỗ nhỏ trong bếp:
"Lại đây, ngâm tay đi."
Trong phòng lúc này không có ai, chỉ còn mấy cái camera ở góc.
Cố Thời Châu tắt mic, ngâm tay xuống nước, thấp giọng hỏi:
"Bài bôi đen Noãn Noãn trước đó, là Lộc Linh mua, em nhờ anh trai tôi xử lý giúp phải không?"
Khương Noãn Noãn ngơ ngác:
"Bài bôi đen gì cơ?"
Anh cau mày:
"Còn giả vờ?"
Cô càng khó hiểu:
"Tôi có biết gì đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=93]
Hơn nữa toii đâu có thường xuyên gặp Cố tổng, sao anh ấy lại giúp tôi mấy chuyện nhỏ này chứ."
Thế thì chắc chắn là có một "người hộ hoa" nào đó đứng ra giúp cô rồi.
Cố Thời Châu nghiêng vai, cúi đầu hỏi:
"Chẳng lẽ là cậu nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ, người em thích?"
Khương Noãn Noãn thấy anh càng nói càng vô lý. Phục vụ Phi Cẩm Triệu sao có thể để ý đến mấy tin vặt này.
Cô húc nhẹ vào tay anh, nhắc:
"Đứng cho ngay ngắn đi, liên quan gì đến anh."
"Đương nhiên là có liên quan." Anh cúi mắt, đôi mắt đào hoa ngập ý tình:
"Tôi thích em mà."
Có người vốn sinh ra đã mang xương cốt gợi tình, chỉ cần nói một câu, đã khiến người ta tưởng rằng anh thật lòng.
Nhưng Khương Noãn Noãn lăn lộn trong giới giải trí quá lâu, từng thấy đủ kiểu người, đủ loại trái tim đen tối.
Cô hiểu rõ, dưới lớp vỏ đẹp đẽ này, thực chất là trái tim lạnh lẽo, tối tăm.
Xét đến cùng, hai anh em nhà họ Cố chẳng khác gì nhau.
Khương Noãn Noãn khẽ cười, đôi mắt cong cong, đưa tay chạm vào ngực anh:
"Cố Thời Châu, lời không được nói bừa. Muốn yêu ai thì trước hết phải dọn sạch trái tim mình, hiểu chưa?"
"Trái tim tôi sạch sẽ lắm." Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm.
"Vậy thì trước khi nói thích, hãy học cách theo đuổi người ta một cách đàng hoàng đi."
Cô thu tay lại, bật lại mic cho anh, để tổ chương trình tiếp tục thu âm, sau đó quay ra dọn giỏ rau đem đi rửa.
Nụ cười trên môi Cố Thời Châu tắt đi, khẽ tặc lưỡi một tiếng.
⸻
Buổi tối, đầu bếp chính đương nhiên là Khương Noãn Noãn.
Để tránh cổ tay bị thương như lần trước, cô dán sẵn thuốc cao.
Hôm nay có hai phụ bếp là Lam Sơn và Lộc Linh.
Lam Sơn vốn ít nói, nhưng rất chăm chỉ. Lộc Linh thì để gỡ gạc hình tượng, cô bảo làm gì thì làm nấy.
Ngày đầu khai trương chỉ có rau củ, dù món ăn khá ngon nhưng quán vẫn vắng khách, chỉ tiếp được ba bàn.
Ăn tối xong, Khương Noãn Noãn thở dài:
"Không ổn rồi, tiền hôm nay chỉ đủ mua một con gà. Phải nghĩ cách kiếm thêm để mua thịt mới được."
Lam Sơn giơ tay đề nghị:
"Trong thị trấn có thể hát kiếm tiền."
Khương Noãn Noãn ngạc nhiên:
"Cậu biết hát à?"
Cậu ngượng ngùng gật đầu:
"Em có ra bài hát rồi, 'Nước Chanh'. "
Hàng Phán Hạ reo lên:
"Hóa ra bài đó là của cậu sao? Dạo này nổi lắm mà."
Lam Sơn cười:
"Em hát cũng tạm, thấy trong quán có cây đàn guitar, có thể thử, biết đâu kiếm được chút tiền."
Cậu lấy đàn ở quầy, nhìn Khương Noãn Noãn:
"Em hát thử ở đây nhé?"
Vốn nghĩ cô khó gần như lời đồn, nhưng trong vườn rau hôm nay, ánh mắt dịu dàng và lời khen của cô khiến cậu rung động.
Khương Noãn Noãn rất đẹp, còn dịu dàng hơn cả nhiều minh tinh mà cậu từng gặp.
"Được đó." Cô vỗ tay, khích lệ:
"Nhìn cậu đã toát ra khí chất nhạc sĩ rồi, chắc chắn sẽ hay lắm."
Cố Thời Châu ngồi đối diện, thấy ánh mắt cô sáng rực mong đợi, anh tựa ghế, lưỡi khẽ đẩy má, sắc mặt khó chịu.
Lam Sơn chỉnh dây, nghiêng người hướng về cô, gảy đàn hát ca khúc mùa hè tình yêu ---- Nước Chanh.
Ở kiếp trước, Khương Noãn Noãn chưa từng có minh tinh nào hát tình ca cho mình.
Giờ đây không chỉ có, mà còn là một cậu trai trẻ ngồi ngay trước mặt.
Cô chống cằm, ánh mắt dần thêm ý cười.
Tương lai khi có trăm tỷ trong tay, nhất định cô sẽ mời thêm vài cậu ca sĩ đẹp trai đến hát cho mình.
Giọng hát Lam Sơn ấm áp, nhẹ nhàng, mang hương vị tươi mát như nước chanh mùa hè.
Kết thúc bài, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.
"Sau này cậu chắc chắn nổi tiếng. Chị tin cậu." Khương Noãn Noãn nói rất chân thành, còn nắm tay cậu.
Lam Sơn đỏ bừng đến tận mang tai:
"Thật ra... em bằng tuổi chị đấy."
Chưa kịp để cô đáp, Cố Thời Châu bỗng đứng phắt lên, ghế kéo kêu "rầm" một tiếng, xoay người đi thẳng lên lầu.
Thấy anh bỗng nổi giận bỏ đi, mọi người cũng tản ra dọn dẹp.
Kế hoạch hát kiếm tiền tạm thời chưa thực hiện được, Khương Noãn Noãn cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng của Cố Thời Châu, dọn bàn xong thì lên lầu ngủ.
⸻
Sáng hôm sau, bữa sáng do Lộc Linh nấu, là một nồi cháo loãng ăn kèm trứng muối và dưa chua, bất ngờ lại rất hợp khẩu vị.
Cô nhìn Khương Noãn Noãn, nhỏ giọng:
"Không biết chị có quen ăn không... Rau em giữ lại để nấu tối, tiết kiệm nên chỉ làm thế này."
"Quen." Khương Noãn Noãn bỗng thấy trước kia mình còn quá tốt bụng với cô ta. Người này cứ vòng vo mãi muốn hại cô mất hình tượng.
Lộc Linh lại quay sang múc một bát cháo đầy cho Cố Thời Châu, đặc biệt còn bóc sẵn quả trứng muối:
"Cái này cho anh."
Cố Thời Châu chẳng thèm khách sáo, gắp luôn quả trứng muối bỏ sang đĩa Khương Noãn Noãn, đổi bát cháo với cô:
"Đổi với em, tôi giữ dáng không ăn mặn."
Khương Noãn Noãn liếc anh, lạnh lùng:
"Ý anh là tôi ăn nhiều đúng không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận