Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 456: Cố Đình Yến (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-20 14:36:29
Rõ ràng cô đã nói rõ lịch trình với dì Lâm rồi, anh đáng lẽ phải biết chứ.
Thế mà vẫn còn gọi điện đến hỏi lại một lượt -- Khương Noãn Noãn trong lòng thầm lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn lặp lại lời mình vừa nói:
"Em đang ở nhà hàng Nam Xuân, ăn với mấy bạn trong lớp. Hôm nay chắc về hơi muộn một chút."
Cố Đình Yến khẽ nhả một làn khói, ngón tay kẹp điếu thuốc tùy ý tựa lên lan can, giọng trầm lạnh vang lên qua điện thoại:
"Ngày Valentine mà đi tụ tập với bạn bè à?
Khương Noãn Noãn, em dám yêu sớm đấy hả?"
Một câu nói, lạnh như gió tuyết giữa mùa đông, đâm thẳng vào tai cô, khiến Noãn Noãn rùng mình.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng chối:
"Không có! Thật sự không có!"
Khi được anh mang về nuôi, quy tắc đầu tiên anh đặt ra chính là -- "Trước 18 tuổi, cấm yêu đương."
Chỉ có mỗi một điều đó, cô vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng, nào dám trái lời.
"Em vẫn luôn chăm chỉ học hành để thi đại học, làm gì có thời gian yêu đương. Anh vừa về đã hung dữ với em như vậy là sao..."
Giọng cô nhỏ dần, hơi mang chút ấm ức.
Cố Đình Yến im lặng vài giây, giọng nói cũng dịu xuống:
"Mấy giờ tan?"
Khương Noãn Noãn nhìn thời gian trên điện thoại, rồi áp lại vào tai:
"Chắc tầm tám, chín giờ. Còn xem họ ăn tới lúc nào, em cũng ngại bỏ về sớm."
Cô không dám nói trên bàn còn có cả rượu.
Cố Đình Yến tựa người vào lan can, vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt dần tan đi. Nghe giọng cô mềm mại báo cáo, khóe môi anh khẽ cong lên một chút:
"Vậy tám giờ anh tới đón."
Khương Noãn Noãn hoảng hốt:
"Không cần đâu ạ! Em đi tàu điện ngầm về cũng được, có chuyến thẳng mà."
Trong lòng cô, hình ảnh đó chẳng khác nào... chuột ăn vụng phô mai rồi bị mèo bắt quả tang.
Khóe môi người đàn ông vốn hơi nhếch lên liền hạ xuống, siết thành một đường thẳng lạnh băng:
"Em sợ làm phiền anh à?"
Anh chưa bao giờ cảm thấy cô là gánh nặng.
Ăn ngon, mặc đẹp, nuôi cô lớn lên -- không phải để nghe cô nói ra câu này.
Mấy năm qua, rốt cuộc anh đã cho cô ảo giác kiểu gì mà khiến cô nghĩ như vậy?
Giọng anh trở nên trầm thấp, lạnh đến nỗi khiến da đầu Noãn Noãn tê rần.
Cô biết điều, vội vàng giải thích:
"Anh hiếm khi về nhà, dì Lâm nói anh dạo này toàn thức đêm không ngủ... Em chỉ sợ làm phiền anh nghỉ ngơi thôi."
"Không phiền. Em nghe rõ chưa?"
"Dạ... nghe rõ rồi."
"Phòng mấy?"
"502 ạ."
"Ừ."
Cuộc gọi kết thúc.
Khương Noãn Noãn cảm thấy mình như vừa nín thở suốt một tiếng đồng hồ. Cô thở phào, vai cũng thả lỏng, tựa lưng vào tường.
Vì muốn giữ cuộc sống sung túc hiện tại cho đến khi lên đại học, cô luôn biết rõ phải cư xử thế nào trong căn nhà này.
Nhưng suốt gần một năm qua, cô và Cố Đình Yến hầu như chẳng gặp mặt, tin nhắn cũng rất ít.
Bỗng dưng tối nay anh gọi điện nghiêm giọng như vậy, khiến cô vừa thấy sợ, vừa thấy lạ lẫm.
Khi cô trở lại bàn, không khí vui vẻ lúc đầu đã phai nhạt.
Cô liên tục nhìn điện thoại, sợ lát nữa anh đến mà mình chưa ra kịp.
Không lâu sau, phục vụ bước vào, mang cho cô một phần bánh pudding, rồi dọn hết rượu trên bàn đi.
Anh ta mỉm cười giải thích:
"Xin lỗi, quản lý bên tôi nói không được phục vụ đồ uống có cồn cho người chưa đủ tuổi, nên rượu phải thu lại."
Có bạn ngạc nhiên đứng lên:
"Nhưng bọn em đã mở rồi mà!"
"Do chúng tôi chưa kiểm tra kỹ giấy tờ, đó là lỗi của nhà hàng. Khoản đó sẽ không tính vào hóa đơn."
Khương Noãn Noãn cầm bánh pudding, ngơ ngác hỏi:
"Vậy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=456]

cái này là sao ạ?"
"Phần đền bù cho cô." Nhân viên lại mỉm cười.
Chỉ tặng cho mỗi mình cô?
Khương Noãn Noãn không ngu -- vừa nghe là hiểu ngay.
Cô nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy, tim chợt run lên.
Đúng là "ông anh tốt" của cô.
Chỉ tưởng tượng cảnh lát nữa bị anh kéo lên xe tra hỏi thôi cũng đủ khiến cô muốn chạy trốn.
May mắn là vụ việc nhanh chóng trôi qua, nhà hàng còn mang ra mấy thùng nước ngọt để "bù lại", không khí lại nhộn nhịp như cũ.
Lúc đang nói chuyện, bạn cô - Tô Khả hỏi:
"Điểm của cậu đủ vào đại học trọng điểm rồi, định chọn trường nào chưa?"
"Chắc là Học viện Thiết kế Hoa Nam, gần nhà." - Khương Noãn Noãn đáp.
Tô Khả hơi bất ngờ:
"Tớ tưởng cậu sẽ chọn đi du học London cơ mà? Trường tớ ở bên đó, ngành thiết kế trang sức là top đầu đấy, hợp với cậu lắm."
"Anh trai tớ chưa chắc đồng ý." Cô cười nhạt.
"Nhà họ Cố đâu có nghèo? Sao lại không đồng ý?"
"Anh ấy lo cho tớ thôi, sợ tớ bị lừa." Cô trêu đùa cho qua.
Thật ra cô hiểu rất rõ lý do.
Lần trước đi du lịch nước ngoài, anh cử bốn vệ sĩ đi theo.
Mọi hành trình của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, đến cả bạn nam cùng lớp anh cũng tra lý lịch rõ mồn một.
Ai tiếp xúc với cô, anh đều biết tên.
Nói sao nhỉ --
Anh không xuất hiện thường xuyên, cũng chẳng ép buộc cô, nhưng lại giống như tấm lưới vô hình, trùm kín lấy cuộc sống của cô.
Khương Noãn Noãn mơ hồ có cảm giác:
Cố Đình Yến sẽ không bao giờ cho phép cô rời khỏi anh quá xa.
Dù điều kiện nhà họ Cố dư dả, có thể thuê giáo viên nước ngoài dạy cô học thiết kế, nên việc đi hay không đi du học cũng chẳng mấy khác biệt.
Trừ khi... có một ngày anh chán trò "nuôi lớn cô bé ngoan", muốn rút lại tất cả.
Đến khi đó, cô mới cần rời đi, tìm con đường riêng cho mình.
Nhưng trước mắt, cô vẫn nên thi đạt học bổng toàn phần để phòng xa thì hơn.
Bữa tiệc kết thúc hơn tám giờ.
Mọi người đều uống nước ngọt nên không ai say, tiền góp được giao cho lớp trưởng đi thanh toán.
Chốc sau, lớp trưởng quay lại hí hửng nói:
"Hôm nay Valentine, nhà hàng khuyến mãi 30%! Tụi mình chỉ tốn có mấy trăm tệ thôi, đáng lẽ hơn hai ngàn!"
Nghe vậy, Noãn Noãn chỉ cảm thấy nực cười.
Ai chẳng biết nhà hàng Nam Xuân nổi tiếng đắt đỏ, chưa từng hạ giá.
Cô nhận lại phần tiền thừa, cùng mọi người ra cửa.
Trước cổng, một chiếc Maybach đen đỗ im lìm bên lề đường.
Người đàn ông ngồi trong xe, ngón tay khẽ gõ nhịp lên vô lăng.
Cửa sổ hạ nửa, vừa đủ để nhìn thấy cảnh trước nhà hàng.
Khi nghe tiếng đám học sinh nói cười, anh nghiêng đầu, ánh mắt chuẩn xác dừng lại trên cô gái giữa đám đông.
Để hòa đồng với bạn bè, Khương Noãn Noãn mặc đồng phục xanh trắng, tóc cột cao gọn gàng, khuôn mặt trong trẻo như ánh trăng.
Bên cạnh, có vài cậu trai muốn ga lăng tiễn cô về.
Ánh mắt Cố Đình Yến tối lại -- khó phân rõ là lạnh hay sâu.
Sau một năm không gặp, cô gái anh nuôi lớn đã càng thêm xinh đẹp, càng khiến người ta không thể dời mắt.
Anh bấm số, gọi cho cô.
"Em tan chưa?"
"Anh... anh tới rồi ạ?"
Còn chưa nói dứt, tiếng còi xe trầm thấp vang lên ngay sau đó.
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu.
Ánh đèn phản chiếu trên lớp kính đen, in mờ nửa khuôn mặt anh - góc nghiêng cứng cỏi, đường nét lạnh lùng.
Ánh mắt anh nhìn cô, như tơ nhện siết chặt, khiến tim cô đập loạn.
Cô vội vàng cúp máy, nói với đám bạn:
"Anh trai tớ tới đón rồi, tớ đi trước nhé!"
--
(Tác giả nhắn: Tình tiết có sự chênh lệch tuổi và trí nhớ, mọi yếu tố đều phục vụ cho mạch truyện.)

Bình Luận

0 Thảo luận