Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 374: Chung một phòng bệnh

Ngày cập nhật : 2025-10-01 13:09:18
Cái bực dọc vì bị đánh thức của bệnh nhân cùng phòng lập tức biến mất, người nhà cũng nhanh chóng thu dọn hành lý, dọn đi rất gọn gàng.
Có dì lao công vào thay ga trải giường mới, Trạch Hằng mặc áo bệnh nhân ngồi xuống mép giường, lặng lẽ kéo tấm rèm ngăn cách lại.
Khương Noãn Noãn nằm thẳng người, miệng hơi hé, ngủ không được yên lắm.
Ánh mắt Trạch Hằng rơi xuống cổ chân sưng to của cô, đáy mắt thoáng tối đi.
Trong phòng điều hòa hơi lạnh, Khương Noãn Noãn ngủ mơ màng, đang định kéo chăn đã bị đá văng nửa người thì nó lại được ai đó nhẹ nhàng đắp lên, che kín bụng và ngực.
Hàng lông mày nhíu chặt của cô cũng nhanh chóng giãn ra.
Trạch Hằng đưa tay chạm vào gương mặt cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve. Cô vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay anh, cảm giác được sự mát lạnh.
Động tác ấy khiến sắc mặt anh hơi cứng lại, dán sát mặt vào cô hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Bác sĩ từng dặn anh không được vận động mạnh, không để cảm xúc dao động, cũng không được ăn đồ dễ ảnh hưởng đến tim.
Mấy cái đó anh chẳng quan tâm. Nhưng khi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô bé, anh bỗng nghĩ: ít nhất có một vài điều, anh có thể thử thay đổi.
Ví dụ như... học cách trở thành một người dịu dàng.
Không để cô phải lo lắng quá nhiều, không vì sự bồng bột của bản thân mà khiến cô bị liên lụy. Trở thành người dịu dàng trong mắt cô -- nghe cũng không tệ.
Trạch Hằng không biết mình đã nhìn cô bao lâu, suy nghĩ cũng chẳng biết đã miên man bao lâu.
Bên ngoài phòng bệnh, Vân Tiệp đứng yên không bước vào.
Từ lúc được cấp cứu, chuyển qua phòng VIP, rồi đến phòng bệnh thường, con trai chưa từng nhìn bà ta một cái. Cảm giác bị con trai lạnh nhạt khiến bà ta vừa lo sợ vừa bất an.
Khi bà ta hỏi sao lại đến chỗ đó, Trạch Hằng thản nhiên đáp:
"Đi ngang qua."
Anh không nói thêm gì, bà ta không biết rốt cuộc anh có thấy mình cùng Tiêu Hồng Tuấn từ khách sạn đi ra hay không.
Cả đêm đó Vân Tiệp phập phồng lo lắng. Cuối cùng, bà ta ra khỏi bệnh viện gọi cho Tiêu Hồng Tuấn. Một câu của hắn khiến cô như được uống thuốc an thần:
"Với cái tính thỉnh thoảng nổi loạn của nó, nếu nó biết em và chồng em đều ngoại tình, thì đã sớm lật mặt cãi nhau rồi."
Vân Tiệp nghĩ thấy cũng đúng. Dù sao, bà ta cũng chẳng hề biết rõ con trai đã lớn lên như thế nào, càng không biết nó che giấu tâm tư giỏi đến mức nào.
...
Sáng 7 giờ.
Khương Noãn Noãn trở mình, đau nhói ở cổ chân khiến cô tỉnh giấc. Cô mơ màng quay mặt đi tránh ánh sáng hắt qua nửa tấm rèm, trong tầm mắt mơ hồ, một gương mặt nam tính với đường viền cằm rõ ràng và mái tóc vàng óng đập vào mắt khiến cô lập tức tỉnh táo.
"Trạch Hằng?"
Cô còn tưởng mình hoa mắt, vội dụi mắt mấy cái.
Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân đặt điện thoại xuống, nghiêng người chống đầu nhìn cô:
"Sao em cứ gọi thẳng tên anh mãi vậy?"
"Hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=374]

Khương Noãn Noãn đảo tròn mắt, ngơ ngác, "Em có... sao?"
Anh gật đầu:
"Ban đêm nằm mơ cũng gọi vài lần."
Khuôn mặt Khương Noãn Noãn lập tức biến sắc:
"Em còn nói gì nữa không?"
Ban đầu chỉ định chọc cô bé cho vui, nhưng Trạch Hằng đâu bỏ lỡ vẻ mặt thay đổi tinh tế ấy, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại:
"Ừm... em nói là đã quen anh từ trước."
"Không thể nào! Anh đừng nói linh tinh, nghe sợ quá!" Cô vội ngồi bật dậy, né tránh ánh mắt anh.
Từ nhỏ đã học thương trường, trong môn bắt buộc của Trạch Hằng có cả tâm lý học.
Ánh mắt né tránh, hàng mi run rẩy bất an -- chính là minh chứng cho sự thật trong lời nói kia.
Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi cong môi cười:
"Đùa thôi, sao không gọi anh là anh nữa?"
Khương Noãn Noãn lấy lại bình tĩnh, quay đầu:
"Anh, thế sao anh lại ở cùng phòng với em?"
"Nửa đêm qua anh chuyển sang đây. Ở phòng riêng cô đơn quá." Anh tựa vào đầu giường, ngoài sắc mặt hơi nhợt, nhìn qua chẳng có gì đáng ngại.
Khương Noãn Noãn áy náy cúi đầu:
"Em không nên đưa anh ra ngoài, hại anh bị tai nạn rồi ngất xỉu."
Trạch Hằng lắc đầu:
"Đường là anh dẫn em đi, mà ngất cũng không phải do tai nạn."
Anh chỉ vào ngực mình, cười nhàn nhạt:
"Là tức quá."
Khoảnh khắc thấy hai người kia bước ra từ khách sạn, tim anh như bị ai đó mạnh mẽ xé toạc, đau thấu tận xương.
Sau đó, khi ở bệnh viện băng bó vết thương, anh còn gọi video cho ba.
Ban đầu định nói chuyện mẹ ngoại tình, nhưng ánh mắt lại dừng ở chiếc ván trượt đặt cạnh cửa.
Ba anh đã trung niên, không thể nào có hứng thú với trò của thanh thiếu niên. Cái ván ấy không phải đồ trang trí, giá trên web tới 2 vạn, là loại đồ chơi thể thao dành cho tuổi trẻ. Anh từng thấy trong một buổi họp ở công ty quảng cáo khác.
Cuối cùng anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng tắt máy.
Thấy gương mặt anh thoáng cười mỉa, lòng Khương Noãn Noãn chùng xuống. Cô cố gắng thay đổi không khí:
"Lát nữa mình xuống nhà ăn ăn sáng đi? Chân anh có ổn không? Mình có thể ngồi xe lăn."
Trạch Hằng duỗi chân, lộ ra gót chân quấn mấy vòng băng gạc:
"Chỉ tróc một miếng thịt, không sao cả."
Hình ảnh tối qua máu loang cả ống quần vẫn còn ám ảnh Khương Noãn Noãn. Cô lập tức quyết định:
"Vậy hai ta thuê hai chiếc xe lăn, sáng sớm không khí mát mẻ, coi như đi dạo."
Đúng lúc bảo mẫu đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một chiếc điện thoại:
"Noãn Noãn, điện thoại này rơi lại ở hiện trường vụ tai nạn tối qua, cảnh sát mang đến trả, là của con à? Ai mua cho vậy?"
Trạch Hằng: "Tôi mua."
Bảo mẫu ngẩn ra, không tán thành:
"Nhà cậu có tiền thật, nhưng cũng không thể tiêu xài bừa vậy được. Hơn nữa Noãn Noãn sắp lên cấp ba, lúc này dùng điện thoại không tốt đâu."
Trạch Hằng bình thản:
"Còn hơn là để cô ấy bị chặn trong ngõ, suýt bị đánh mà không có cách nào cầu cứu."
Bảo mẫu kinh ngạc:
"Cái gì? Bị chặn trong ngõ?"
Khương Noãn Noãn đành giải thích:
"Lần con trầy đầu gối đó, là vì một tên côn đồ chặn Quý Yến Sâm trong ngõ rồi đánh cậu ấy. Quanh đó không có ai, con lao vào cản, bị hắn đẩy ngã."
Trạch Hằng:
"Nếu hắn không chỉ đẩy, mà còn đánh thật thì sao? Có điện thoại để báo cảnh sát, chẳng phải cần thiết à?"
Anh nói chuyện rất có lý, bảo mẫu nghe mà cũng thấy chột dạ. Chuyện đó đúng là lỗi của bà, mà xe cũng hỏng ngay lúc ấy.
Bà nghĩ nghĩ, có phần ngại ngùng:
"Cái này dì chưa tính đến... dì sẽ nói lại với ba mẹ nó. Cảm ơn cậu nhé."
Bà đưa điện thoại còn pin lại cho Khương Noãn Noãn, rồi chủ động đi thuê hai chiếc xe lăn.
Hai người mỗi người ngồi một chiếc, cùng nhau lăn ra nhà ăn.
Trong bệnh viện trồng nhiều cây, đâu đâu cũng có đường dốc. Hai người thong thả mua bánh bao và sữa đậu nành, ngồi ăn trong vườn hoa công cộng.
Ăn xong, Khương Noãn Noãn lấy điện thoại chụp một tấm selfie với anh, rồi chụp cả cảnh xa xa.
Trạch Hằng uể oải hỏi:
"Em thấy một người dịu dàng là thế nào?"
"Chính là anh đấy." Khương Noãn Noãn không cần nghĩ đã trả lời ngay.
Dù bề ngoài bây giờ có khác, nhưng sự dịu dàng trong tâm anh vẫn không thay đổi, đó là điều quen thuộc với cô.
"Nói bằng tính từ đi." Trạch Hằng véo má cô.
Khương Noãn Noãn suy nghĩ:
"Ờm... là nói năng nhẹ nhàng, tính khí tốt, ăn mặc cũng ấm áp, nhìn vào hiền lành vô hại."
Trạch Hằng nhướn mày, xoay mặt cô lại:
"Em nhìn xem, anh có điểm nào giống mấy lời em vừa tả không?"
Chỉ riêng cái đầu tóc vàng rực kia đã chẳng hợp rồi.
Khương Noãn Noãn phì cười:
"Anh nhất định bắt em nói anh tệ hết chỗ chê thì mới vừa lòng à?"
Trạch Hằng buông tay, nhìn xa xăm:
"Cũng không hẳn."
Chỉ là muốn thử một lần, trở thành người mà cô gọi là "dịu dàng".
Nghe thì khó đấy.
(Beo: Tr ơi cuối cùng tui cũng biết tại sao anh chồng của tui lại dịu dàng như vậy rồi huhu ảnh soft)

Bình Luận

0 Thảo luận