Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 187: Thời gian không dài

Ngày cập nhật : 2025-09-15 14:56:10
Ban đầu, Cố Đình Yến còn ngạc nhiên vì sự táo bạo và nhiệt tình bất ngờ của cô. Anh giữ lấy vòng eo cô, hiếm hoi đẩy cô ra, khẽ nói:
"Không đợi thẻ phòng nữa sao?"
"Đợi làm gì?" Cô ngẩng đầu, môi khẽ cọ vào môi anh, thì thầm:
"Cô Phó ở ngay đối diện em, còn em trai anh thì ở phòng chéo đối diện."
Cô ngừng lại, rời môi, nhìn thẳng vào mắt đen sâu thẳm của anh, vừa ám muội vừa nghiêm túc:
"Có khi họ đang lén nhìn đấy. Anh thấy chuyến 'kiểm tra đột xuất' này có đáng không?"
"Vậy vừa rồi là cách em thể hiện trung thành sao?" Anh nắm cằm cô, vẻ mặt không đổi. "Hay là em thử thách tôi?"
Khương Noãn Noãn cong môi, vòng tay càng siết chặt cánh tay anh, Cố Đình Yến cũng thuận theo cúi đầu xuống.
"Nếu cả hai thì sao? Anh có để tâm việc em thử anh không?" Cô lại tự mình trả lời: "À, đúng rồi, lần nào anh cũng khó chịu."
Rõ biết anh sẽ khó chịu mà cô vẫn cứ chọc, gan cô ngày càng lớn.
Cố Đình Yến không giấu: "Trước đây thì để tâm."
Mắt Khương Noãn Noãn sáng rực: "Thế còn bây giờ?"
"Cũng tạm."
Nửa vời, mơ hồ.
Cô liền cắn vào sống mũi cao thẳng của anh, ánh mắt mang theo vài phần mê hoặc:
"Được thôi, tối nay cho phép anh vào phòng."
Anh ôm eo cô, thấp giọng bên môi: "Anh cần nói cảm ơn sao?"
"Không cần."
Hiếm khi đùa một câu, cô cũng thuận thế leo lên. Anh thật sự bị chọc cười.
Lúc nhân viên khách sạn mang thẻ phòng đến, thấy hai người đang quấn quýt thì vội mở cửa rồi rời đi thật nhanh.
Khi Khương Noãn Noãn được bế vào phòng, đôi mắt long lanh còn lướt qua hai cánh cửa phòng sát bên.
Phó Thi Lưu sớm đã áp tai vào mắt mèo nhìn ra. Cô không dám ra ngoài đối diện anh, càng không dám chất vấn trong lúc Cố Thời Châu cũng ở đây. Nhưng trong lòng, cô vừa ghen tỵ vừa vui mừng.
Cô nghĩ: Cố Thời Châu chắc chắn sẽ không lại gần Khương Noãn Noãn nữa. Như vậy cơ hội của cô càng chắc chắn hơn.
Mà Cố Thời Châu thì uể oải tựa vào cánh cửa khép hờ, tay cầm ly rượu đỏ, mặt không chút cảm xúc uống cạn, rồi đá cửa đóng lại.
...
Vừa vào phòng, Khương Noãn Noãn liền bị ép lên tủ rượu ở huyền quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=187]

Khi nãy cô trêu chọc thế nào thì giờ Cố Đình Yến hôn đáp lại càng dữ dội thế ấy.
Ngón tay cô cắm sâu vào bờ vai rắn chắc, ngửa đầu gần như thở không nổi.
Lâu dần, eo cô mềm nhũn, môi đau rát, chỉ có thể rên khẽ cầu xin, đôi mắt ươn ướt:
"Em mệt rồi... mai còn phải ghi hình."
"Cái nhà thiết kế đó? Tôi có thể trực tiếp sắp xếp cho em gặp." Nụ hôn rơi xuống cổ mảnh khảnh của cô, giọng anh khẽ trầm: "Em có thể ngủ nướng rồi theo tôi về."
"Không được."
Điều này Khương Noãn Noãn vẫn giữ sự tỉnh táo, kiên quyết từ chối:
"Người khác sẽ biết quan hệ của chúng ta."
Có anh ra mặt đúng là tránh được nhiều rắc rối, nhưng không có nghĩa chuyện gì cô cũng phải dựa vào danh phận tình nhân của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị. Hơn nữa, cái cớ tìm nhà thiết kế kia vốn chỉ là giả.
Cố Đình Yến nhìn gương mặt ửng hồng quyến rũ của cô giây lát, rồi bất ngờ kéo tay lôi cô vào phòng tắm:
"Vậy thì làm chút gì cho tôi đi."
Trước mắt là thân hình hoàn mỹ rắn chắc, dưới ánh sáng ấm áp phản chiếu lớp cơ bắp màu mật ong, khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt.
Quả nhiên, miếng cao dán cô chuẩn bị từ trước không phải vô dụng.
Đèn huyền quan tự động tắt khi không có người, chỉ còn khe sáng mỏng từ cửa hắt vào phòng tắm. Trong tiếng thở gấp, giọng nam khàn trầm vang lên:
"Cô bé ngoan..."
...
Tắm xong, khoác váy ngủ lụa mỏng, trước khi lên giường, Khương Noãn Noãn lục túi dán cao giảm viêm gân.
Cố Đình Yến chỉ quấn khăn tắm ngang hông, ngồi xuống mép giường:
"Dán gì đấy? Tay bị thương à?"
Anh không nghĩ mình còn chỗ nào sắc bén đến mức làm đau cô.
Khương Noãn Noãn quay lại, cố nhịn cơn thôi thúc muốn trợn trắng mắt với "ba nuôi":
"Em bị viêm gân, trước đó mới tái phát, giờ dán để phòng."
Miếng cao trắng nổi bật trên cổ tay trắng nõn. Cố Đình Yến nheo mắt:
"Chương trình kết thúc, anh tìm bác sĩ cho em."
"Ừ."
Cô không chắc trong thế giới tiểu thuyết căn bệnh này có chữa khỏi không.
Chui vào chăn, cô trèo vào lòng anh, tựa lên lồng ngực rắn chắc, dụi dụi rồi ngái ngủ nói lời chúc ngủ ngon.
Biết sáng mai cô phải dậy lúc năm giờ để ra đảo, Cố Đình Yến tắt đèn, bàn tay đặt nhẹ sau lưng cô, nhắm mắt.
...
Cố Thời Châu ngủ không ngon, sáng dậy mặt mày khó coi. Việc đầu tiên là châm điếu thuốc.
Đêm qua, Khương Noãn Noãn đã dùng hành động chứng minh rằng anh trai anh đúng là không quay đầu lại với người cũ.
Nhưng c.h.e.c tiệt, hình ảnh ấy lại khiến lòng anh cực kỳ khó chịu. Cả đêm anh mơ liền hai giấc kỳ quái.
Một lần là khi nhảy dù, cô gái yêu tinh kia ngồi trên người anh, ánh mắt mê ly. Một lần khác là ở bữa tiệc sinh nhật trong quán bar, cô gái nắm lấy thắt lưng kim loại của anh, ngẩng đầu cười như hồ ly, eo nhỏ môi mềm, quyến rũ c.h.e.c người.
Hút xong, anh u ám đi tắm, thay đồ chỉnh tề. Phạm Tương là người đầu tiên cảm nhận không khí lạnh lẽo từ anh.
Anh đưa cà phê với bánh mì:
"Ăn tạm đi, cậu sắp phải lên đảo rồi."
...
Cố Đình Yến và Khương Noãn Noãn cũng dậy gần giờ đó. Cả hai chỉ ngủ chưa đầy bốn tiếng. Một người tinh thần tỉnh táo, một người vừa đánh răng vừa tựa vào ngực anh ngủ gà ngủ gật.
"Gần năm giờ rồi, còn không đi?" Người đàn ông đỡ vai cô, môi hơi cong.
Khương Noãn Noãn uể oải nắm bàn chải, mở một bên mắt, lầu bầu:
"Không phải tại anh thì giờ em ngủ đủ giấc rồi."
Anh mở cửa lấy bữa sáng khách sạn đặt trước.
Uống vài ngụm cà phê đen, cô mới thấy tỉnh táo hơn.
Anh liếc cổ tay cô: "Đau không?"
"Cũng ổn, tối qua không lâu lắm." Cô xoay xoay cổ tay. Thấy anh không đáp, cô cảm giác có gì đó không đúng, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt mơ hồ khó đoán của anh, mặt lập tức đỏ bừng.
Dưới bàn, cô dậm mạnh chân trần lên giày da của anh, tức tối:
"Ý em là chưa tới mức tái phát bệnh, anh... kiềm chế lại một chút!"
Cố Đình Yến nhướng mày: "Ừ."
Cái cảm giác càng nói càng sai, Khương Noãn Noãn không thèm nói nữa, vội ăn xong bánh mì, kéo vali:
"Đợi em đi với mọi người rồi anh hãy xuống."
"Anh khó coi đến vậy à?"
"Đương nhiên."
...
Dưới sảnh, một chiếc xe buýt đang đợi. Khương Noãn Noãn gặp lại Ngụy Tử Dịch, anh ta nhìn quầng thâm mắt cô mà giật mình:
"Cô ngủ mấy giờ thế? Quầng thâm nặng vậy mà còn không trang điểm."
Cô đeo kính râm: "Đừng nhắc nữa, mất ngủ."
"Lên xe tôi giúp cô dặm lại. Tôi mang đồ trang điểm rồi."
Cô tròn mắt: "Đi đảo hoang tranh báu mà còn trang điểm á?"
Ngụy Tử Dịch: "Luôn phải giữ hình tượng."
Cô phải giơ ngón cái: "Giỏi ghê. Nhưng tôi không cần, mặt có lớp trang điểm mà ở đảo nhiều ngày thì ngộp lắm."
Trong lúc trò chuyện, các ngôi sao và bạn đồng hành cũng lần lượt tập trung ở sảnh.
Cố Thời Châu xách hai vali, bên cạnh là Phó Thi Lưu mặc áo dài tay sạch sẽ, quần jeans, búi tóc cao, trang điểm nhẹ, trông vừa thanh thoát vừa mang phong vị cổ điển.
"Khương tiểu thư ở kia, chúng ta qua chào hỏi nhé?" Cô mỉm cười hỏi.
Sảnh nhỏ thế, Khương Noãn Noãn chẳng cần họ bước đến cũng nghe thấy.
Cô quay đầu, kính râm to che mặt, tóc xõa bù xù, giống hệt vừa mới lồm cồm chui ra từ chăn.

Bình Luận

0 Thảo luận