Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 372: Ngã

Ngày cập nhật : 2025-10-01 13:09:18
"Được."
Khương Noãn Noãn thật sự đưa anh đi vòng vòng khắp phố, nghe anh nói xe trong nhà đã đuổi tới thì lập tức quẹo vào ngõ nhỏ, trong nháy mắt liền giấu mình vào bóng tối, không còn thấy tung tích.
Dù thêm bao nhiêu vệ sĩ nữa, cũng không thể bắt được hai người luồn lách như cá chạch này.
Trạch Hằng mấy lần bị cô chọc cười, còn cúi đầu gõ cằm lên vai Khương Noãn Noãn, cảm thán:
"Em đúng là một cô bé ngọt ngào."
Câu nói đó chẳng có chút mờ ám nào như với phụ nữ trưởng thành, chỉ là lời cảm thán xuất phát từ đáy lòng, như thể gặp được cô là chuyện khó khăn lắm mới xảy ra.
Khương Noãn Noãn cũng bật cười, luôn mong anh vui thêm chút nữa.
Cuối cùng, đi ngang một xe đẩy đồ nướng ven đường, bên cạnh còn có mái hiên dựng đơn giản. Cô dừng xe, dẫn anh đi tới quán, đưa cho anh một cái rổ sắt.
"Chọn món anh muốn ăn bỏ vào đi."
Trạch Hằng chưa từng làm việc này, thậm chí không nhận ra mấy viên tròn nhỏ chứa đầy "công nghệ" kia là gì.
Khương Noãn Noãn kiên nhẫn giải thích từng món, nhớ tới việc anh bị bệnh tim, những món nhiều dầu nhiều cay đều không nên ăn. Cô nói:
"Trễ thế này rồi cũng không nên ăn nhiều, khó tiêu lắm. Lấy vài xiên ăn thử thôi."
Trạch Hằng hứng thú hỏi:
"Em biết giữ gìn sức khỏe à?"
"Không phải, chỉ là khó tiêu thôi mà." Khương Noãn Noãn giúp anh chọn xong, đưa hai rổ cho ông chủ.
"Ba mươi tệ."
Trạch Hằng lấy ví trả tiền, hai người tìm một chiếc bàn gỗ nhỏ ngồi xuống. Quán đông toàn thanh niên ăn khuya, ánh mắt hầu như tập trung hết lên người anh.
Vài cô gái trẻ tim đập rộn ràng, bị sắc đẹp mê hoặc, rụt rè tiến tới bắt chuyện, xin số liên lạc.
"Có muốn qua ngồi chung ăn không? Bọn chị mở nhiều bia lắm, làm quen chút đi."
"Không được."
Khương Noãn Noãn nhanh chóng ngắt lời:
"Anh ấy không uống rượu đâu."
Thấy khuôn mặt cô bé đáng yêu, mấy người phụ nữ hòa nhã nói:
"À, hóa ra là em gái của soái ca. Vậy chị gọi cho em lon sữa bò con nít nha? Qua đây ngồi chung đi."
Khương Noãn Noãn chỉ vào mũi Trạch Hằng:
"Anh ấy, không-uống-rượu."
Trạch Hằng nhướng mày:
"Em còn quản được anh à?"
"Thế anh đừng có ngồi xe điện của em về."
Trạch Hằng cố nín cười:
"Đe dọa ghê thật, được rồi, không uống. Vốn dĩ anh cũng không định uống."
Từ đầu đến cuối, anh chẳng liếc nhìn mấy cô gái kia lấy một lần, chỉ chuyên tâm ngắm cô bé đối diện, giống hệt một hiệp sĩ nhỏ bé đang bảo vệ anh.
Thật đáng yêu.
Vài cô gái kia hơi bối rối, nhìn kỹ lại thấy hai người chẳng giống nhau chút nào, liền buột miệng:
"Không phải hai đứa quen nhau chứ? Nhỏ thế mà cũng xuống tay được à?"
Trạch Hằng gật đầu:
"Ừ, bạn gái nhỏ của tôi."
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, đổi lại là mấy ánh mắt phẫn nộ, sau đó chiếc bàn gỗ của họ nhanh chóng yên tĩnh.
Khương Noãn Noãn chống cằm một tay, không coi chuyện đó là thật, còn nhỏ giọng hỏi:
"Anh không có bạn gái thật à?"
"Chẳng phải đang có đây sao." Trạch Hằng mở một lon sữa chua, rót ra hai ly.
"Xì----"
Khương Noãn Noãn chống cằm cả hai tay, định chọc anh mấy câu, thì chợt lóe ra suy nghĩ, ánh mắt lập tức thay đổi.
Khoan đã...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=372]

cảnh tượng này sao lại quen quá vậy? Không, không phải quen mắt, mà là quen tai thì đúng hơn.
Cô suy nghĩ, cố lục lại ký ức cùng Trạch Hằng.
Khi đi biển với anh, phải chăng anh từng nói có một kỷ niệm khó quên, chính là lúc ngồi xe điện?
Hai đường thời gian vốn chẳng liên quan bỗng trùng khớp, gương mặt cô liền trở nên khó tả.
Trạch Hằng thấy biểu cảm kỳ lạ của cô, liền véo má cô:
"Thật sự tin rồi à?"
"Không có. Em còn nhỏ mà." Khương Noãn Noãn nghiêm túc:
"Em phải chăm chỉ học hành."
Món nướng nhanh chóng được mang lên, Trạch Hằng lập tức bị hấp dẫn, hai người mỗi người cầm một xiên thịt, ăn rất ăn ý.
Khoảng tám giờ tối, Trạch Hằng ăn lưng lửng, Khương Noãn Noãn vốn đã ăn tối rồi nên no căng bụng.
Rời khỏi quán, Trạch Hằng xin chìa khóa xe:
"Đưa anh thử."
Khương Noãn Noãn hơi lo, ngập ngừng:
"Anh định lái thật sao..."
Anh gật đầu.
Cô mím môi, trong lòng biết trước kiểu gì cũng ngã, nhưng vẫn đưa chìa khóa.
"Anh cẩn thận chút."
Giờ này trên đường xe cộ đã ít hẳn, Trạch Hằng thử đi vài vòng trong ngõ nhỏ là nắm ngay cách lái.
Anh ném cái mũ nhỏ cho cô:
"Anh chở em về."
Thấy vẻ hứng thú của anh, Khương Noãn Noãn không phản đối, ngoan ngoãn ngồi sau, ôm chặt eo anh, lo lắng dặn:
"Anh chạy cẩn thận nha."
Trạch Hằng:
"Tin anh đi."
Xe điện chạy về phía trung tâm huyện, anh cũng muốn bắt chước cô, đưa cô đi một vòng hóng gió cho bay hết mùi đồ nướng rồi mới về.
Anh lái rất ổn định, nhưng Khương Noãn Noãn lại mắt nhìn tám hướng, tai nghe bốn phương, như muốn xem rốt cuộc nguyên nhân nào khiến họ ngã.
Nhưng kết quả thường ngoài dự đoán.
Trạch Hằng đã đi ngang ba cửa hàng tạp hóa, hai tiệm mát-xa chân, vừa lướt qua khách sạn Hoa Thông thì khóe mắt thoáng thấy hai bóng người bước ra từ đó.
Số phận luôn thích ném sự thật tàn khốc trước mắt bạn hết lần này đến lần khác, bắt buộc bạn phải thừa nhận đời mình vốn chỉ là một đống rác rưởi.
Đúng là Vân Tiệp đang khoác tay Tiêu Hồng Tuấn, vội vã từ bậc thang khách sạn bước xuống.
Ánh mắt Trạch Hằng lập tức lệch khỏi đường đi, ghim chặt vào cặp nam nữ phản bội kia. Khi phía sau vang lên tiếng kêu thất thanh thì đã muộn.
Từ con đường nhỏ bên phải bất ngờ lao ra một chiếc xe ba gác. Chủ xe vốn tưởng bên kia sẽ giảm tốc, không ngờ chiếc xe điện lại lao thẳng tới, kèm theo tiếng "rầm" vang dội.
Chiếc xe điện lập tức nghiêng đổ, Khương Noãn Noãn cũng bị hất xuống đất, một chân bị kẹt giữa xe và mặt đường, gương mặt nhỏ đau đớn méo xệch.
Trạch Hằng ngã phía trước cũng chẳng khá hơn, trục bánh xe còn quay cuốn vào ống quần anh, cạo mất một mảng thịt nơi gót chân.
Anh hừ một tiếng, phản ứng đầu tiên không phải nhìn vết thương, mà quay đầu tìm cô bé ngã cạnh mình, vẻ mặt hoảng loạn.
"Khương Noãn Noãn!"
"Ôi giời ơi! Rõ ràng thấy tôi đi ra rồi, sao lại đâm thẳng vào thế này!"
Bác lái xe ba gác vội vã nhảy xuống, hồn vía bay mất, cuống quýt đỡ xe.
Vân Tiệp và Tiêu Hồng Tuấn cũng nghe tiếng động, ngoái nhìn lại, nhưng bị chiếc xe ba gác che khuất nên chẳng thấy rõ ai ngã.
Tiêu Hồng Tuấn mở cửa xe, liếc qua một cái rồi thản nhiên nói:
"Xe điện đâm vào ba gác à? Cái huyện này đường nhỏ lắm, xe con nào cũng chen ngang chen dọc, không xảy ra mới lạ. Mau lên xe, về nhà thôi."
Vân Tiệp không nhìn thêm, cúi người ngồi vào xe.
Xe điện được kéo ra, Khương Noãn Noãn nhanh chóng được bế vào vòng tay ấm áp. Gương mặt cô tái nhợt vì đau, đầu choáng váng, loáng thoáng nghe thấy một giọng người lớn hô lên:
"Chàng trai, ôi chao, chân cậu chảy máu đầy kia kìa!"
Khương Noãn Noãn giật thót tim, bừng tỉnh, nắm chặt cổ áo sơ mi anh:
"Em không sao, anh đừng bế em nữa!"

Bình Luận

0 Thảo luận