Trước ngày Trung Thu một ngày, cặp nhẫn cưới do Khương Noãn Noãn tự tay thiết kế cho hai người cũng vừa hoàn thành.
Cô cẩn thận gói chiếc hộp nhung lại, đặt vào túi xách.
Bữa tiệc sinh nhật của Trạch Hằng năm nào cũng tổ chức linh đình, các nhà quyền quý đều có mặt.
Cô giấu món quà trong phòng thay đồ, sau đó thay váy dạ hội, trang điểm xong xuôi thì dưới lầu đã rộn ràng tiếng nói cười.
Là nhân vật chính của đêm nay, Trạch Hằng đã xuống tiếp khách trước.
Có người dẫn theo con gái đến bắt chuyện, dò hỏi bóng gió xem liệu có thật là anh sắp kết hôn hay không.
Anh mỉm cười nhã nhặn, chưa kịp trả lời thì người giúp việc đi tới, khẽ nói nhỏ bên tai anh mấy câu.
Trạch Hằng khẽ gật đầu:
"Xin lỗi, tôi phải đi đón vợ."
Thấy bóng dáng cao ráo của anh bước lên cầu thang xoắn, người vừa bắt chuyện không giấu nổi thất vọng.
Ở Lăng Cảng xa hoa phù phiếm này, ai cũng mong có thể "bám" được Trạch Hằng -- con chim ưng đang bay trên đỉnh cao quyền lực.
Nhưng nửa đời trước của anh lại sống thanh tâm quả dục, tin Phật, khiến ai nấy đều tưởng anh chẳng có hứng thú với tình ái.
Đến khi người ta tin chắc anh cô độc suốt đời, thì anh lại bất ngờ yêu -- mà người được anh yêu lại chỉ là một nhà thiết kế mới nổi, cô gái nhỏ bé như nàng lọ lem bỗng xỏ vừa đôi giày thủy tinh, trở thành phượng hoàng đậu cành cao.
Hôm nay, các vị tai to mặt lớn đều đến đông đủ.
Ai cũng tò mò muốn gặp xem, rốt cuộc là cô gái như thế nào mà khiến Trạch Hằng bằng lòng tháo tràng hạt Phật trên tay, bước xuống hồng trần để dính lấy chữ "tình".
Khi Khương Noãn Noãn nhìn thấy anh đi tới, khuôn mặt thanh tú của anh vẫn bình thản như nước.
Anh ôm nhẹ eo cô, hỏi:
"Chuẩn bị xong hết rồi chứ?"
"Xong rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=452]
Vì để mặc vừa cái váy này mà em phải nhịn đói mấy ngày đấy."
Cô đẩy nhẹ anh ra, nhấc váy xoay một vòng, rồi hỏi với vẻ tinh nghịch:
"Thế nào? Dáng em ổn không?"
Cô diện váy dạ hội đen ôm sát, không tay, tà váy quét đất; làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt hạnh hơi cong lên, môi đỏ căng mọng, nụ cười quyến rũ đến mê người.
Ánh mắt Trạch Hằng thoáng trầm xuống -- đến mức anh có chút không muốn để người khác nhìn thấy vợ mình xinh đẹp đến thế.
"Đẹp lắm."
Ánh nhìn của anh chứa đầy sự yêu chiều, không hề giấu giếm.
Khương Noãn Noãn vòng tay qua cổ anh, bàn tay đặt lên ngực bộ vest vừa vặn của anh:
"Thật hả? Để em sờ thử xem."
Người đàn ông này lúc nào cũng trầm ổn, khó đoán, ngoài chuyện trên giường ra thì hiếm khi để lộ cảm xúc thật.
Khương Noãn Noãn dần hiểu tính anh, nên nghĩ ra chiêu này để "thử tim".
Dưới lớp vải mỏng, trái tim anh đập nhanh hơn hẳn bình thường.
Cô khẽ cong môi, vẻ mặt rất hài lòng.
Anh đặt tay lên mu bàn tay cô, ngón tay khẽ động, chạm đến chuỗi tràng hạt trên cổ tay cô.
"Cái này không hợp với em lắm."
Với bộ váy lộng lẫy và trang sức sáng rực hôm nay, chuỗi Phật châu gỗ kia quả thật hơi lạc điệu.
Môi anh khẽ chạm vào má cô, hơi thở nóng phả qua làn da, khiến mặt cô thoáng đỏ.
Cô rút tay lại, giúp anh chỉnh lại áo vest, nói nhỏ:
"Em thích mà. Coi như biểu tượng tình yêu của bọn mình đi. Lẽ ra hôm qua em nên cắn thêm vài dấu trên cổ anh, nhìn sẽ hợp với chuỗi này hơn đó."
Trạch Hằng cười khẽ, ánh mắt cong cong:
"Chỉ cần em không ngại, anh phối hợp hết."
Môi anh lại áp sát thêm chút nữa, nhẹ cắn vào dái tai nhỏ của cô.
"Vậy... tối nay nhé?"
Câu nói đầy ẩn ý khiến chân Khương Noãn Noãn gần như mềm nhũn.
Cô nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn cả ánh trăng kia, định trêu lại mấy câu, cuối cùng chỉ nhỏ giọng đáp:
"Được."
Dù biết chắc mai lại hối hận, cô vẫn là người không thể cưỡng lại được sức hút của anh.
"Khụ khụ." -- người giúp việc phía sau cố tình ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang bầu không khí ám muội giữa hai người.
"Thiếu gia, phu nhân, lão phu nhân hỏi hai người chuẩn bị xong chưa. Giờ là lúc xuống rồi ạ."
Khương Noãn Noãn khoác tay Trạch Hằng, khẽ nói khi bước xuống cầu thang:
"Tối nay em có quà cho anh đấy."
Anh khẽ đáp, giọng thấp trầm:
"Anh chờ."
Anh cẩn thận nâng váy cho cô, dìu cô cùng xuất hiện giữa sảnh tiệc.
Không có sân khấu, nhưng khi họ cùng nhau bước ra, toàn bộ ánh nhìn đều dồn về phía họ, như ánh đèn chiếu rọi giữa hội trường.
Khương Noãn Noãn đẹp rực rỡ, vượt xa phần lớn các quý cô ở đó.
Đối diện bao ánh nhìn, cô vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi.
Đứng bên cạnh Trạch Hằng, họ giống như một cặp đôi sinh ra để dành cho nhau.
Là người đầu tiên phá vỡ kỷ lục "0 scandal" của Trạch Hằng, cô được anh nâng niu hết mực.
Đi đến đâu anh cũng luôn ôm eo cô, giới thiệu rõ ràng với mọi người:
"Đây là vợ tôi."
"Đúng vậy, chúng tôi đã định ngày cưới rồi."
"Cô ấy rất xuất sắc."
Tình cảm của anh chưa từng là trò đùa.
Anh dùng cả thế giới của mình để bao bọc lấy cô, cho cô một mái nhà, cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Không chỉ Khương Noãn Noãn cảm nhận được -- ngay cả những ánh mắt ghen tị xung quanh cũng đang nói với cô rằng: Cô thật sự đã nhặt được báu vật.
Đi giày cao gót lâu khiến cô hơi mỏi.
Trạch Hằng nhận ra, liền hôn lên trán cô, dịu dàng nói:
"Qua chỗ bà nội đi, bà có chuẩn bị bánh hoa hồng cho em đấy. Anh nhớ dạo này em thích mà."
Mắt Khương Noãn Noãn sáng rỡ:
"Mấy hôm nay em thèm quá mà chưa được ăn. Anh còn nhớ sao?"
Anh cười khẽ:
"Biết em sẽ đói."
Những ngày cô nhịn ăn để giữ dáng, anh đều thấy hết.
Cô thích đẹp, miễn không hại sức khỏe thì anh chẳng có lý do gì để ngăn cản.
Người ngoài nhìn hai người, không khỏi khen ngợi:
"Thiếu gia và phu nhân tình cảm thật đấy."
Trong mắt Trạch Hằng vốn lạnh nhạt nay lại nhuốm một tầng dịu dàng, khiến khuôn mặt tuấn mỹ ấy càng thêm dễ khiến người khác xiêu lòng.
Khương Noãn Noãn đi đến bên bà cụ, thấy bên cạnh bà còn có mấy người ngồi, liền lễ phép lấy một miếng bánh hoa hồng, đặt vào đĩa nhỏ rồi hỏi:
"Bà nội, mấy vị này là...?"
Là một cặp vợ chồng trung niên, bên cạnh họ là hai đứa trẻ.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô -- dò xét, đánh giá.
"Đây là con dâu nhà ta sao?"
Chỉ một câu, Khương Noãn Noãn liền hiểu ra.
Đây chính là ba mẹ ruột của Trạch Hằng -- những người chưa từng lộ diện.
Còn hai đứa trẻ kia... nhìn nét mặt thì tám, chín phần là con riêng của họ.
Ánh mắt cô thoáng động, trong lòng lập tức đoán được đại khái câu chuyện:
Kiếp này, ba mẹ Trạch Hằng vẫn như trước -- mỗi người đều có kẻ khác bên ngoài, lại sinh thêm con.
Bà cụ nhà họ Trạch vỗ nhẹ lên đùi cô, nói nhỏ:
"Cứ ăn đi, đừng để đói. Mấy người kia không liên quan gì đến con, đừng để ý."
Khương Noãn Noãn thật sự nghe lời, coi như không thấy họ, vừa ăn bánh vừa thong thả nhai.
Người phụ nữ kia -- bà Vân Tiệp, mẹ ruột của Trạch Hằng -- trong lòng nghẹn lại.
"Mẹ, con là mẹ ruột của Trạch Hằng. Nếu không phải nghe người khác nói nó sắp kết hôn, mẹ có định nói cho con biết không?"
Bà cụ lạnh mặt, giọng thản nhiên:
"Cô sinh con hoang cũng chẳng nói cho tôi biết mà. Giờ còn dắt người về đây, cô muốn làm tôi buồn nôn chắc?"
Vân Tiệp nghiến răng:
"Chúng đều là cháu của mẹ, là người nhà họ Trạch."
Bà cụ đáp dứt khoát:
"Chuyện đó tôi nói không tính, Trạch Hằng nói mới tính."
Chồng của Vân Tiệp mặt đỏ gay, giọng to dần:
"Vậy bà cứ để nó cưới một đứa chẳng có lợi ích gì cho gia tộc à?"
Âm thanh lớn đến mức khách khứa xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.
Khương Noãn Noãn ăn hết bánh, bụng có chút ấm, tinh thần cũng tốt lên.
Cô cười dịu dàng, nói với bà cụ:
"Bà nội, bà ấy cứ như người có công lớn với nhà mình nhỉ? Sao trước giờ con chưa từng nghe bà hay A Hằng nhắc đến thế?"
Bà cụ cười lạnh, đáp lại không hề nể mặt:
"Đều là loại bùn thối không nặn nổi thành hình, còn chẳng bằng con."
Lời nói thẳng thắn khiến không khí lặng đi, còn Khương Noãn Noãn suýt bật cười.
Cô cố nén, chỉ khẽ phụ họa:
"Thì ra là vậy ạ."
Thực ra, nếu cặp vợ chồng sống ở nước ngoài kia chịu làm nên trò trống gì cho gia tộc, bà cụ cũng chẳng chán ghét đến thế.
Nhưng bao năm qua, mọi thứ đều do Trạch Hằng gánh vác.
Từ chút lợi nhuận ít ỏi lọt qua kẽ tay, anh vẫn phải phân cho ba mẹ mình để họ khỏi chết đói bên ngoài.
Bà cụ biết rõ, sự lạnh nhạt của Trạch Hằng với họ chính là cách anh trả đũa sự vô trách nhiệm năm xưa.
Khương Noãn Noãn nhìn anh, lòng bỗng chùng xuống.
Cô thấy xót -- xót cho một người từ nhỏ không có ba mẹ yêu thương, phải sớm trưởng thành, gánh cả gia tộc, trải qua bao vất vả mới có ngày hôm nay.
Khi anh bước tới, cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, trong đó có cả yêu thương lẫn thương cảm.
Trạch Hằng đến gần, phủ lên vai cô một tấm khăn mỏng.
"Đi thôi, đến giờ cắt bánh rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận