Rửa sạch cổ xong, Khương Noãn Noãn quả thật thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô sờ sờ cổ áo, cả một mảng đã ướt sũng, dính sát vào ngực, ngay cả áo lót bên trong hình như cũng ướt theo.
Cố Thời Châu vẩy vẩy tay, hỏi cô:
"Đỡ hơn chưa?"
"Ừm, chỉ là quần áo đều bị ướt hết rồi." Cô nắm một nhúm vải trước ngực, không vui nói: "Anh làm người tôi toàn nước."
Anh đứng thẳng dậy, mắt cụp xuống. Vạt áo bị cô kéo ra tạo thành đường cong, cổ áo rộng lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, dưới ánh mặt trời trắng đến mức phát sáng. Ánh mắt anh lập tức dừng lại, đồng tử sâu thẳm.
Giấc mơ mơ hồ đêm qua trong chốc lát lại có một gương mặt rõ ràng, xinh đẹp xen vào, cảnh mộng trở nên sinh động, mập mờ.
Anh bất ngờ cúi xuống, luồn ngón tay vào tóc sau gáy cô, ép đầu cô quay sang.
Dưới nắng loang lổ, gương mặt Khương Noãn Noãn trong sáng xinh đẹp, đôi mắt long lanh còn mang chút oán trách.
Cô hoàn toàn không biết tư thế này của mình lại mê hoặc đến thế.
Cố Thời Châu nhìn chằm chằm, thấp giọng nói:
"Tôi không phải là anh ta."
"Hửm?" Khương Noãn Noãn siết chặt vạt áo, từng giọt nước từ kẽ tay chảy xuống.
Ánh mắt anh tối đi, khóe môi cong lên nụ cười nguy hiểm:
"Tôi là người xấu, cũng chẳng biết nhịn. Cho nên, đừng có quyến rũ tôi trong tình cảnh thế này, hiểu chưa?"
Khương Noãn Noãn ngớ ra một lúc, rồi phản ứng kịp. Cô buông áo ra, vuốt phẳng lại, chỉ tay lên ngọn cây nơi có chiếc camera giấu, bất đắc dĩ:
"Anh điên à, mấy lời này phát sóng nổi không?"
Cố Thời Châu ngẩng nhìn camera, gương mặt tuấn tú thoáng nét cười tà mị:
"Để bọn họ thử xem."
Đám nhân viên chen chúc trước màn hình bị anh nhìn chằm chằm, ai nấy như vừa phát hiện động trời:
"Cái này... cái này phát sóng được không?"
Đạo diễn vò trán đau đầu:
"Phát cái rắm ấy! Phát lên thì tôi còn việc chắc."
Khương Noãn Noãn thì chẳng lo Cố Thời Châu sẽ làm gì, chỉ bị anh xách cổ áo lôi dậy:
"Từ từ thôi, chân tôi mỏi."
Anh chẳng hề chậm lại, chỉ liếc cô:
"Muốn tối nay ngủ chung với sâu bọ thì cứ giữ tốc độ này."
Cô lập tức không giả vờ nữa, cố gắng bước nhanh theo.
Nhìn tọa độ Ngụy Tử Dịch trên đồng hồ, lòng cô càng mệt.
Tên kia còn đi chậm hơn mình, hôm nay chắc chẳng gặp nhau nổi.
Đến được điểm vật tư đầu tiên, trời đã gần tối.
Bốn túi vật tư chỉ còn lại một, mấy cái khác đã bị lấy hết, quanh đây cũng chẳng ai cắm trại.
Cố Thời Châu lấy trong túi ra bánh mì với sữa, đưa cho cô:
"Ăn trước đi."
Khương Noãn Noãn sớm đã đói, vừa nhai bánh vừa thấy anh vác thêm một ba lô to định đi tiếp, liền vội vàng đuổi theo.
Trên người cô mồ hôi nhễ nhại, anh cũng chẳng khá hơn, cả hai đều mệt. Nhưng thấy anh phải gánh hết đồ nặng, cô xé một miếng bánh, đưa đến miệng anh:
"Anh ăn đi."
Cố Thời Châu không hề do dự, một miếng cắn xuống cả ngón tay cô, đầu lưỡi còn lướt qua đầu ngón, tiện thể cuốn luôn vụn bánh.
Khương Noãn Noãn ngẩn ra, lại bẻ một miếng khác đưa cho anh. Kết quả, lần này anh lại cố tình cắn luôn ngón tay cô.
Rõ ràng là cố ý.
Cô nhìn anh đầy cảnh giác, còn anh thì xoay mắt, thu hết vẻ mặt ấy vào trong tầm mắt, khóe môi cong cong:
"Em đã định câu dẫn tôi rồi, cho tôi cắn ngón tay thì có sao đâu?"
Dẫn theo một cái gánh nặng đi xa thế, thu chút lợi tức cũng chẳng quá.
Khương Noãn Noãn cảm giác anh như đang tuyên chiến. Cô cắn chặt ống hút, hút một hơi sữa, rồi ném phần còn lại cho anh.
...
Cố Thời Châu cuối cùng tìm một bãi đất trống trong rừng, đặt đồ xuống, bắt đầu dựng lều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=189]
Động tác anh thuần thục, nhanh chóng hoàn thành.
Khương Noãn Noãn thì lục trong túi vật tư ra khăn và quần áo sạch:
"Tôi thấy bên kia có cái ao nhỏ, tôi đi rửa qua."
Cô vốn định một mình đi vào trong rừng, nhưng ánh sáng tắt dần, trong rừng tối om, gió thổi lá xào xạc, không biết chừng có thú chạy qua.
Mới đi chưa được bao xa, cô đã quay lại, cầm đèn pin loe loe.
Cố Thời Châu liếc sang:
"Sao lại quay về?"
Cô ngồi phịch xuống tảng đá:
"Tối quá, tôi không dám đi."
Anh dựng xong lều, bước lại gần. Dưới ánh đèn pin, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, còn vương vết bùn đâu đó, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Anh nhìn một lát, cúi xuống nhặt gói đồ:
"Đi không?"
Cô ỉu xìu chống cằm:
"Đi đâu?"
"Không rửa nữa à?"
Mắt cô sáng lên:
"Đi!"
Anh hừ khẽ:
"Đúng là chẳng có tiền đồ."
"Anh nói sao thì là vậy."
Lời này Cố Đình Yến cũng từng nói. Khương Noãn Noãn theo sau anh, trong góc tối không ai nhìn thấy, khẽ cười xấu xa.
Bờ ao không có che chắn. Cô cởi cái áo gile bẩn, lót dưới mông, ngồi xuống rửa mặt, rửa tay, rồi thấm khăn lau khắp người.
Cố Thời Châu phát hiện một cái camera, lạnh nhạt:
"Quay đi chỗ khác, tôi muốn tắm."
Vài giây sau, tất cả camera quanh ao đồng loạt xoay hướng, tạo thành một góc c.h.e.c.
Anh chẳng hề sợ chương trình, cũng biết họ tuyệt đối không dám lén quay. Quay người, liền bắt đầu cởi áo.
Khương Noãn Noãn vừa lau sạch người, bên cạnh vang lên tiếng nước. Cô quay đầu, lông mi khẽ run.
Cố Thời Châu nửa ngồi, dùng khăn ướt lau phần thân trên rắn chắc. Bờ vai rộng, eo thon, lưng cơ bắp căng, đầy sức mạnh.
Cùng chung gen với anh trai, vóc dáng quả thật không thể chê, chỉ lau người thôi mà cũng sexy đến thế.
Khương Noãn Noãn nhìn một lúc, rồi quay đi, cởi đồ bẩn để thay đồ sạch.
Chiếc eo mảnh mai, tấm lưng trơn láng, dưới ánh trăng xuyên qua kẽ lá, lọt hết vào mắt anh. Anh nghiến răng, thầm chửi một tiếng.
Người phụ nữ này, thật đúng là hành hạ người ta.
"Có ai không? Ai ở đó vậy?"
Bất ngờ, một luồng sáng đèn pin rọi từ rừng tối ra, lướt qua chân Khương Noãn Noãn vừa thay đồ xong.
Ngay trước mặt cô, một con rết khổng lồ đang ngọ nguậy bò đến.
Vỏ cứng đỏ lòm, vô số cái chân cựa quậy, râu run rẩy sắp chạm vào chân cô.
Trong nháy mắt, da đầu cô tê rần, tiếng hét tắc nghẹn trong cổ họng, lập tức bật nhảy với tốc độ nhanh nhất đời, lao thẳng về sau.
Cố Thời Châu còn đang cài thắt lưng, trước mặt bỗng nhào tới một bóng người, theo phản xạ anh giơ tay đỡ.
Khương Noãn Noãn nhảy phốc lên người anh, hai tay quấn chặt cổ, hai chân kẹp ngang eo, bật khóc nức nở.
"Hu hu hu!"
Cố Thời Châu sững lại.
Hai người cầm đèn pin chạy tới cũng c.h.e.c sững.
Ai giải thích hộ họ với--tại sao Cố ảnh đế không mặc áo, quần còn chưa kéo khóa, lại đang ôm một cô gái khóc lóc thảm thiết trong lòng?
Cảnh tượng này, trong rừng tối... cũng quá kịch tính đi!
Hai người kia trố mắt:
"Các người không biết xung quanh toàn camera à... chơi mạnh thế?"
Cố Thời Châu cũng bất đắc dĩ, nhưng vòng eo mềm mại trong tay, anh lại không buông, một tay ôm chặt, ánh mắt sắc lạnh lia về phía họ.
Khí thế nghiêm nghị bất ngờ khiến đối phương hoảng hồn, vội vàng lùi một bước, gượng gạo:
"Chúng tôi cắm trại ngay gần đây, thấy chỗ các người có ánh sáng nên qua chào một tiếng."
Cố Thời Châu:
"Chào xong chưa?"
"Rồi rồi."
"Thế còn chưa đi?"
"Đi đi đi."
Cả hai lập tức quay lưng bỏ chạy, nhanh như bay, còn thì thầm với nhau:
"Cố ảnh đế đúng là suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lúc thế này mà cũng làm ra được..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận