Lưu Văn Đàn làm nhiệm vụ bán vé trực tiếp cho buổi biểu diễn lần này.
Ngày hôm qua, có hai vị khách sộp gộp lại mua gần 6000 vé. Dù giá vé lúc đó đã hạ xuống chỉ còn 100 đồng một vé, Lưu Văn Đàn vẫn kiếm được một khoản hoa hồng không nhỏ.
Vốn đã tính toán xong vụ này sẽ chuồn ngay, sợ bị hai vị khách sộp kia tìm đến gây rắc rối.
Nào ngờ sáng sớm nay, tin tức tích cực về Lâm Gia Hoa đã càn quét khắp các mặt báo, lan tràn khắp internet.
Lưu Văn Đàn hối hận đến tím mặt, suýt nữa đập phá đồ đạc!
Tính theo giá vé hiện tại, mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu tiền hoa hồng?
So với họ, mình mới đích thị là "đại gia" đây chứ!
Hiện tại, Lưu Văn Đàn đang sụ mặt xuống. Bởi lẽ, số vé trong tay anh ta đã bán hết sạch.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc oang oang bỗng nhiên vang lên.
Lưu Văn Đàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Đây chẳng phải là hai gã khách sộp hôm qua sao!
Khiến mình mất bao tiền rồi, giờ còn ngang nhiên ở đây làm cò vé, thật quá đáng mà!
“Bảo vệ! Bảo vệ!”
…
Sức hút của Lâm Gia Hoa quả thật khủng khiếp. Cộng thêm sự việc ngày hôm qua, số người mua vé trực tiếp đông hơn nhiều so với tưởng tượng.
Nhiều người còn cố tình từ các tỉnh thành khác đổ về, chỉ vì không mua được vé online và không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, nên đành đến tận điểm bán vé trực tiếp để thử vận may.
Lâm Minh và đám Lý Hoành Viễn nhanh chóng bị đám đông vây kín. Phát hiện là vé thật, ngay cả khi giá vé lên đến 2000 nghìn đồng. Họ vẫn chen lấn, tranh giành mua cho bằng được.
Lý Hoành Viễn trước đó còn lo lắng không bán được hết, vì giá thông thường chỉ có 1000 nghìn đồng một vé.
Giờ xem ra, đúng là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=8]
Khi bảo vệ đến để giải tán đám Lâm Minh, gần 6000 vé đã bán hết sạch.
Vẫn có người chưa bỏ cuộc, liên tục hỏi mua, khiến gã bán vé Lưu Văn Đàn tức đến trợn mắt.
Rời khỏi sân vận động đông đúc như biển người, Lâm Minh hít một hơi không khí trong lành. Lúc này mới mở ví WeChat và kiểm tra tài khoản ngân hàng đã có 1 triệu 940 nghìn đồng.
Ngay cả Lâm Minh, người đã biết trước mọi chuyện, nhìn thấy con số này cũng không khỏi nuốt nước bọt cái ực.
Sống ba mươi năm cuộc đời, anh đâu bao giờ nhìn thấy số tiền lớn đến vậy? Quan trọng là kiếm được nó quá dễ dàng.
Ngay cả lần khởi nghiệp trước, nhờ bố mẹ hai bên đi vay mượn anh em họ hàng được tổng cộng cũng chỉ có 160 nghìn thôi.
820 nghìn vay Lý Hoành Viễn cũng không phải có một lần, mà là tích góp từng ngày.
Lần này, anh chỉ hỉ dùng chưa tới 100 nghìn tiền vốn, kiếm được hơn một triệu chín trăm nghìn. Lâm Minh thật sự có cảm giác muốn hét thật to một tiếng vì sung sướng.
Người bình thường chỉ sau một đêm đổi đời, điều đầu tiên nghĩ đến chính là mua sắm thỏa thích.
Quần áo hiệu, đồng hồ hiệu, túi xách hiệu, xe hơi xịn…
Lâm Minh cũng không ngoại lệ!
Tuy nhiên, nghĩ đến những khoản nợ bên ngoài, nghĩ đến cái giá “trên trời” của hàng hiệu, Lâm Minh vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại.
Một chiếc đồng hồ vài trăm nghìn, một chiếc ô tô vài triệu. Nhà cửa thì khỏi nói, ở thành phố Lam Đảo, giá leo thang mấy trăm nghìn, thậm chí cả trăm nghìn đồng mỗi mét vuông.
Với số tiền ít ỏi trong tay, mua được căn chung cư nhỏ vài chục mét vuông đã là tốt lắm rồi.
“Số tiền này vẫn còn quá ít. Muốn cho Trần Giai và Huyên Huyên một cuộc sống tốt đẹp, mình nhất định phải tiếp tục cố gắng!” Lâm Minh dằn xuống sự kích động trong lòng.
Với khả năng nhìn thấy tương lai, Lâm Minh không hề lo lắng chuyện kiếm tiền, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tiếng bước chân vọng lại từ phía sau. Lý Hoành Viễn, mặt mày lấm tấm mồ hôi.
“Họ đâu rồi?” Lâm Minh cười hỏi.
“Đi hết rồi.”
Lý Hoành Viễn ngồi phịch xuống, đưa cho Lâm Minh một chai nước khoáng, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích.
“Chưa phát lì xì cho anh em à?” Lâm Minh trêu chọc.
“Phát rồi, mỗi người 8888.”
“Thật bủn xỉn, kiếm cả chục triệu mà cũng không chịu ‘bo’ cho anh em tròn chục.” Lâm Minh bĩu môi.
“Đây không phải chuyện có ‘bo’ tròn hay không, quan trọng là con số mang ý nghĩa tốt!”
Lý Hoành Viễn liếc nhìn Lâm Minh, nói như vô tình: “Cậu nghĩ xem, toàn bộ đều phát, nhỡ đâu họ mượn được vận may của tôi, rồi cũng gặp được người như chú em thì sao?”
Lâm Minh lắc đầu cười. Màn nịnh bợ này rõ quá rồi còn gì.
“Lâm Minh, cậu đỉnh thật đấy, anh đây thật sự muốn quỳ xuống bái phục cậu.”
Lý Hoành Viễn lại nói: “Giá như lúc trước nghe lời cậu, thì giờ tôi đã không chỉ kiếm được 10 triệu, mà là 40 triệu rồi.”
“Số vé bán trực tiếp nhiều nhất cũng chỉ có mười nghìn, cho dù ông mua hết cũng không thể kiếm được 40 triệu, nhiều nhất là 20 triệu thôi.” Lâm Minh nói.
“Ừ, cũng đúng!” Lý Hoành Viễn thở dài.
“Cho tôi số tài khoản đi, tôi trả lại ông cả vốn lẫn lời, từ giờ coi như xong nợ.” Lâm Minh nói.
“Trả cái con khỉ!”
Lý Hoành Viễn đứng bật dậy: “Lâm Minh, cậu đang xem thường tôi, Lý Hoành Viễn này đấy à? Nói thật lòng, cậu không màng hiềm khích cũ mà đưa tôi kiếm tiền, trong lòng tôi đã rất áy náy rồi. Cậu thật sự muốn tôi quỳ xuống tạ ơn mới vừa lòng sao?”
Lâm Minh cười khổ nói: “Anh Lý, nợ thì phải trả, đó là lẽ thường tình, chuyện nào ra chuyện đấy. Tôi hợp tác với anh cũng là vì trước đây anh đã giúp tôi…”
“Đủ rồi!”
Không đợi Lâm Minh nói xong, Lý Hoành Viễn đã ngắt lời: “Nếu nhất quyết muốn thanh toán sòng phẳng, thì trả lại tôi 820 nghìn đó đi, còn số tiền tôi vừa kiếm được, tôi cũng cho cậu hết. Kể từ giờ phút này, đường ai nấy đi, coi như chưa từng quen biết!”
“Ông nỡ sao?” Lâm Minh chế nhạo.
“Không nỡ thì làm sao đây? Tôi, Lý Hoành Viễn này không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không phải loại vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván!” Lý Hoành Viễn nói một cách trịch thượng.
Thật ra từ hai vụ Internet Hải Ninh và làm cò vé lần này, Lý Hoành Viễn đã nhận ra Lâm Minh không hề đơn giản.
Trong ấn tượng của Lý Hoành Viễn, trước kia Lâm Minh hoàn toàn là đồ vô dụng, thứ bỏ đi, cặn bã ở tầng đáy xã hội!
Trong thâm tâm, hắn vốn xem thường loại người này.
Hiện tại, Lâm Minh như biến thành người khác, hoàn toàn không còn vẻ lười biếng, bất chí tiến thủ, tự sa ngã như xưa. Ngược lại, cậu tràn đầy sinh khí, giống như một ngôi sao mới đang từ từ vươn lên.
Lý Hoành Viễn có một linh cảm mãnh liệt, chỉ cần đi theo Lâm Minh, thì số 10 triệu trước mắt này, e rằng chỉ là tiền lẻ mà thôi!
“Lâm Minh này, vẫn câu nói đó, từ hôm nay trở đi, cậu chính là anh em thân thiết của tôi. Tôi không lấy tiền không phải muốn cậu mắc nợ tôi, chỉ là…”
Nói tới đây, Lý Hoành Viễn cười hềnh hệch, trông rất “đểu”.
“Chỉ là mong rằng, sau này cậu tiếp tục đưa tôi làm giàu là được.”
“Được rồi, vậy đa tạ.”
Cứ từ chối nữa thành ra khách sáo, Lâm Minh vui vẻ nhận lời.
So với việc mình đã giúp Lý Hoành Viễn kiếm tiền, số tám trăm mấy nghìn đó thật sự chẳng thấm vào đâu.
Thấy Lâm Minh đáp ứng, Lý Hoành Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Điều này chứng tỏ, Lâm Minh sẵn lòng tiếp tục “dẫn dắt”.
“Đúng rồi.”
Lâm Minh như sực nhớ ra điều gì đó, nói thêm: “Tôi với Trần Giai đã ly hôn rồi, cô ấy có thể sẽ đến chỗ anh trả tiền. Anh biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Li hôn?”
Lý Hoành Viễn chép miệng: “Lâm Minh này, tôi là người từng trải, về khoản này anh đây vẫn phải nói cho cậu vài câu. Em dâu trước đây tôi cũng có tìm hiểu qua rồi, trên đời này chắc khó tìm được người thứ hai như cô ấy đâý. Cậu không thể phụ lòng người ta!”
“Ly hôn là kết thúc, còn tái hôn mới là bắt đầu. Lần này, tôi sẽ cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp nhất!”
Lâm Minh nhìn nơi xa, như nói với Lý Hoành Viễn, lại như đang lẩm bẩm một mình.
Hai người lại nói chuyện thêm một lát, Lâm Minh lúc này mới trở về căn chung cư của mình.
Ngày mai là thứ bảy, cũng là ngày 8 cuối tháng, Trần Giai chắc sẽ được nghỉ.
Hơn nữa lần này kiếm được chút tiền, Lâm Minh tính mua chút đồ sang thăm Huyên Huyên.
Tính ra, cũng mới mấy ngày không gặp.
Nhưng với Lâm Minh, cảm giác như đã trải qua mấy đời người vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận