Hàn Thường Vũ nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Triệu Nhất Cẩn đang tỏa ra thứ ánh sáng đặc biệt, anh chỉ khẽ thở dài.
Anh dĩ nhiên biết Lâm Minh yêu Trần Giai đến nhường nào, càng biết Lâm Minh và Trần Giai hiện tại đang hàn gắn lại với nhau.
Anh cũng hiểu rõ, nếu lúc này anh nói ra những điều đó, sẽ gây ra tổn thương lớn đến thế nào cho Triệu Nhất Cẩn.
Một người con gái với tính cách như Triệu Nhất Cẩn. Có lẽ, cả đời chỉ biết yêu duy nhất một người đàn ông.
Nếu bảo Hàn Thường Vũ lúc này đi phá vỡ khát khao trong lòng cô ấy, Hàn Thường Vũ thật sự không đành lòng.
“Số phận trêu ngươi!” Hàn Thường Vũ thầm nghĩ trong lòng.
“Hàn tổng, có phải anh cho rằng, Triệu Nhất Cẩn chỉ là vì không có được Lâm Minh, cho nên mới luôn không cam lòng?” Triệu Nhất Cẩn đột nhiên nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hàn Thường Vũ theo bản năng đáp.
“Có lẽ... là vậy.”
Triệu Nhất Cẩn đứng dậy.
“Nhưng so với việc không cam lòng, em càng hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy.”
“Dù là ngắm mặt trời mọc, đi dạo phố, hay chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm...”
“Chỉ cần có anh ấy ở đó, thế giới của em sẽ tràn đầy ánh sáng.”
Không đợi Hàn Thường Vũ lên tiếng, Triệu Nhất Cẩn đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như thường.
Hàn Thường Vũ há miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Chuyện của Lâm Minh, hãy để cậu ấy tự giải quyết!
Hàn Thường Vũ không muốn làm người xấu.
…
Năm giờ chiều.
Trần Giai tan làm bước ra khỏi công ty.
Vừa liếc mắt đã thấy ngay chiếc Phantom đậu giữa ngay bãi đỗ xe.
“Sao anh lại đến nữa vậy?”
Đi đến trước xe, Trần Giai trách yêu: “Anh bây giờ cũng rất bận, ngày nào cũng phải xử lý cả đống việc, lại còn mua xe cho em nữa, không cần ngày nào cũng đến đón em đâu.”
“Bà xã đại nhân, em đang quan tâm anh đấy sao?” Lâm Minh cười hì hì đáp.
“Hứ, ai là bà xã của anh hả!” Trần Giai đỏ bừng mặt.
“Hôm nay cứ để Thẩm Nguyệt lái xe em về trước nhé, em ngồi xe anh.” Lâm Minh nói.
“Hay là để Thẩm Nguyệt lái về giúp em, tối nay mời cô ấy ở lại ăn cơm?” Trần Giai nói.
“Tối nay thì thôi, anh mua kha khá đồ rồi, định ghé qua nhà ba mẹ em một chuyến.”
Lâm Minh cười đáp: “Chuyện ở thôn Ngọc Sơn, hai bác đã hết lòng giúp đỡ. Anh không thể qua cầu rút ván, quay lưng đã quên mất công lao của người ta.”
“Ai bảo anh nói em là lừa, em thấy anh mới đúng là lừa, một tên lừa bướng bỉnh!” Trần Giai nhăn mũi.
“Hahaha, anh nói sai rồi, nói sai rồi, qua cầu rút ván là được chứ gì?” Lâm Minh thoải mái cười lớn.
“Ba mẹ mà nghe thấy lời này, thể nào anh cũng bị ‘xử lý’ cho xem!”
Trần Giai hừ một tiếng đầy vẻ nũng nịu, rồi tìm Thẩm Nguyệt, bảo cô ấy hôm nay lái xe về trước.
Khi Trần Giai ngồi vào ghế phụ, điện thoại của Lý Hoành Viễn gọi đến.
“Chú em, lên rồi, lên rồi!” Lý Hoành Viễn kích động reo lên.
“Anh Lý, tầm nhìn của anh có thể thoáng ra chút không hả? Lúc đầu cơ biên lai cầm đồ anh đã thế, lúc tích trữ rượu anh cũng vậy, sao giờ vẫn y chang?” Lâm Minh cười khổ đáp.
“Y chang chỗ nào? Anh kiếm được tiền, chẳng lẽ không cho phép anh vui mừng chắc?” Lý Hoành Viễn đáp.
“Đương nhiên cho phép rồi, kiếm tiền mà không vui thì đúng là đồ ngốc!” Trần Giai chen vào một câu.
“À, em dâu cũng ở đấy à?”
Lý Hoành Viễn nói: “Vậy thì hay quá, tối nay anh bao, gọi cả chị dâu đến nữa. Chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?”
“Anh Lý, bọn em tối nay phải về nhà ba mẹ rồi, e là không ăn cơm cùng mọi người được ạ.” Trần Giai cười đáp.
“Ồ thế à, thôi để dịp khác vậy.”
Lý Hoành Viễn bắt đầu vào chuyện chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=113]
“Tôi vừa hỏi thăm bên mấy người bạn ở Đạt Hưng, chậc chậc, thảm không tả xiết!”
“Từng hộ nuôi hải sâm than khóc thảm thiết trong nhà, nghe nói có người mất sạch cả vốn liếng.”
Lâm Minh gật đầu: “Chuyện này bình thường quá mà, năm ngoái đám hải sâm này khiến họ thắng đậm. Năm nay đừng nói là ném hết tiền vào, khối người còn phải vay không ít tiền từ ngân hàng nữa cơ.”
“Thế thì đợt này, chắc họ thật sự tán gia bại sản mất.”
Lý Hoành Viễn nói tiếp: “Theo báo cáo của Hiệp hội hải sâm thành phố Đạt Hưng, toàn bộ hải sâm giống của thành phố đã chết 20%, tỉ lệ tử vong của hải sâm thương phẩm cũng cao tới 10%. Vấn đề giun trắng vẫn chưa được giải quyết. Nếu cứ đà này, tỉ lệ sống sót cuối cùng của những lứa hải sâm này có thể đạt một phần ba đã là tốt lắm rồi.”
“Một phần ba sao?” Lâm Minh nhướng mày.
Ngay cả khi trận bão tuyết lớn kia chưa đến, tỉ lệ sống sót của hải sâm ở Đạt Hưng cũng đã không thể đạt tới một phần ba rồi!
Trận bão tuyết ấy, sẽ là giọt nước tràn ly khiến các hộ nuôi sụp đổ.
Thành phố Đạt Hưng, thị trường hải sâm coi như mất trắng!
“Do hải sâm thương phẩm chết hàng loạt, kéo theo giá hải sâm giống ở các thành phố khác cũng tăng theo.”
Lý Hoành Viễn nói tiếp: “Hiện tại, loại hải sâm giống có kích cỡ như của chúng ta, giá mỗi cân đã lên tới 100 đồng, tăng 40 đồng so với lúc mua vào.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Lâm Minh nhàn nhạt đáp.
Thành phố Đạt Hưng không thể nào từ bỏ ngành công nghiệp hải sâm này được.
Hải sâm chết rồi, thì nuôi lứa giống mới thôi.
Chính quyền thành phố Đạt Hưng cũng sẽ đích thân vào cuộc, phát tiền trợ cấp cho những hộ nuôi hải sâm này, giúp họ một lần nữa thắp lên hi vọng.
Trong tình cảnh dù ra giá cao cũng không ai bán, số hải sâm Lâm Minh và mọi người tích trữ được trong tay, tự nhiên trở thành món hàng hot.
“Hải sâm khô cũng tăng giá đúng không?” Lâm Minh hỏi.
Lý Hoành Viễn đáp ngay: “Đương nhiên tăng chứ! Loại chất lượng như của chúng ta đây, giờ giá mỗi cân đã vượt quá 3000 đồng. Hơn nữa lại còn được săn lùng ráo riết, chẳng sợ không bán được!”
Lâm Minh khẽ cười: “Hải sâm giống và hải sâm thương phẩm chỉ giới hạn ở Đạt Hưng, nhưng hải sâm khô thì lại phủ khắp cả nước. Thậm chí, một số khu vực ở nước ngoài. Trên đời này vĩnh viễn không thiếu người giàu. Đợi thêm vài hôm nữa, đừng nói 3000, ngay cả 4000, 5000 cũng sẽ có rất nhiều người sẵn lòng mua!”
Nghe những lời này, Lý Hoành Viễn lập tức yên tâm hẳn, anh cười hì hì rồi cúp máy.
Trần Giai liếc nhìn Lâm Minh: “Đám hải sâm giống các anh mua, không phải để nuôi, chỉ là để đầu cơ thôi sao?”
“Cũng không thể nói thế được, suy cho cùng thì đám hải sâm giống này cũng đang lớn thật mà. Bên mình thức ăn đầy đủ, nghe nói kích cỡ sắp tăng gấp đôi rồi.” Lâm Minh đáp.
“Lâm Sở nói, các anh tổng cộng mua 2,4 triệu cân hải sâm giống, nếu tăng gấp đôi tức là 4,8 triệu cân. Theo lời Lý Hoành Viễn vừa rồi, mỗi cân tăng giá 40 đồng. Vậy chẳng phải, các anh đã kiếm được gần 200 triệu đồng chỉ trong vòng một tuần sao?
Trần Giai cố tình lấy điện thoại ra tính thử. Cuối cùng, con số hiện ra khiến cô ấy giật mình thon thót.
“Thế nhằm nhò gì? Trước đó, chồng em đã kiếm được hơn 6 tỉ cơ mà. Em đâu phải không biết.” Lâm Minh vênh mặt đầy kiêu ngạo.
“Đấy là anh chơi chứng khoán, nó hoàn toàn khác với cái này.” Trần Giai đáp.
Theo cô thấy, chơi chứng khoán có thể là do may mắn, nhưng hải sâm thì hoàn toàn là thực lực.
“Thế à?” Lâm Minh nhìn về phía Trần Giai, trêu chọc: “Vợ yêu, vậy em còn không mau khen chồng một câu?”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy, sao anh lại đáng ghét thế!” Trần Giai đấm nhẹ Lâm Minh một cái.
“Có được giai nhân như em, đời này còn mong gì nữa!” Lâm Minh cao giọng nói.
Trần Giai lười đáp lại anh, chỉ hỏi: “Trông anh cứ như thể đã nắm chắc mọi thứ rồi. Chẳng lẽ, số hải sâm trong tay các anh còn sẽ tiếp tục tăng giá?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận