Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 119: Khó làm

Ngày cập nhật : 2025-10-16 21:58:01
"Túi xách đủ loại, lớn bé khác nhau. Có đủ các loại túi xách, từ túi đeo vai, túi cầm tay đến ba lô.

Xách một lúc hơn hai mươi chiếc túi lên lầu, Lâm Minh mồ hôi nhễ nhại.

Hai tròng mắt của Phương Triết suýt nữa lồi ra ngoài!

Hắn đâu phải bị mù, liếc mắt một cái đã nhìn thấy logo trên các vỏ hộp.

Hoàn toàn không khác gì cái anh ta vừa tặng cho Trần Giai. Tất cả đều là túi Channel.

"Anh Phương, sao anh còn đứng đấy, mau ngồi xuống đi chứ."

Lâm Minh đặt đống túi xách xuống, rồi lau lau mồ hôi trên trán.

Vẫn là cái nụ cười ngây ngô như lúc ban nãy: "Nói đến cũng khéo, trên đường tôi với Giai Giai đến đây, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng chính của Channel. Tôi không biết Giai Giai thích kiểu gì, đơn giản là tôi cứ vào mua hết túi trong tiệm thôi. Cô ấy không thích thì vứt sang một bên, thích thì giữ lại mà dùng.”

Khóe mắt Phương Triết giật liên hồi!

Nghĩ đến lúc nãy mình lấy chiếc túi ra, cái vẻ ngạo nghễ và cao ngạo thể hiện ra ngoài lúc nãy.

Giờ phút này, hắn chỉ hận không thể tìm một cái khe đất nào đó để chui xuống.

Mình mua một cái đã đắc chí lắm rồi. Đằng này, tên này thì dữ hơn, trực tiếp mua hết cả tiệm?

Giá niêm yết của những chiếc túi đó Phương Triết lúc ấy không phải là không thấy, mua hết cả cửa hàng, ước tính sơ sơ cũng phải hai ba triệu đồng

Số tiền đó, đủ mua ba chiếc xe của anh.

Nhìn nụ cười ngây ngô như thằng ngốc của Lâm Minh...

Ngây ngô cái gì. Mày đang diễn cái trò gì thế.

Ở đấy mà giả nai gì.

Sự kiêu ngạo khiến người ta tự mãn.

Trước đó, Lâm Minh tâng bốc Phương Triết, làm Phương Triết cứ ngỡ Lâm Minh chỉ là một kẻ bất tài chỉ biết tới tiền.

Giờ đây, Phương Triết mới bàng hoàng nhận ra.

Thì ra kẻ bị chơi xỏ, từ đầu đến cuối vẫn là mình!

Anh không nói gì

Bởi vì, anh không biết phải mở lời thế nào.

Chỉ nghe Trần Giai trách yêu: "Em bảo anh mang lên hết rồi cơ mà? Cái này mới chỉ là một nửa thôi đấy, số còn lại anh xuống lấy nốt lên đi."

"Được rồi..."

Lâm Minh giả bộ tủi thân đi xuống lầu.

Sau đó, trước ánh mắt kinh hồn bạt vía của Phương Triết, Lâm Minh lại xách lên hơn hai mươi chiếc túi nữa!

Vẫn là Channel

Đầu Phương Triết muốn nổ tung.

Cái quái gì thế này, đúng là vét sạch cái cửa hàng chính của Channel rồi sao?


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=119]


Trần Giai dường như hoàn toàn không cảm nhận được sự bối rối của Phương Triết.

Nàng cứ thế, ngay trước mặt Phương Triết, bắt đầu tháo các gói đồ ra.

Cuối cùng, Phương Triết phát hiện, những chiếc túi này không phải là đồ giả. Bởi vì, kiểu dáng giống y hệt với những gì anh đã thấy ở cửa hàng chính đó.

"Cái này xinh thật."

"Cái này cũng được."

"Màu này hơi tối một chút."

"Lâm Minh, em đeo cái này thế nào?"

Giọng nói Trần Giai ngọt lịm, như một cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn, đổi tới đổi lui trước mặt Lâm Minh.

Không ngờ, lúc này Phương Triết, đã sắp sửa phát điên rồi.

Anh đã hiểu ra.

Trần Giai đây là cố ý!

Nàng đích thực không phải là người thực dụng. Có lẽ cũng không quá để tâm tới những chiếc túi này.

Cô ấy muốn cho anh biết.

Đứng trước Lâm Minh, anh căn bản không đáng nhắc tới!

Dù là về mặt tình cảm, hay về mặt vật chất!

Lần này, Trần Giai không còn như trước đây, từ chối Phương Triết một cách đơn giản và trực tiếp nữa.

Cô ấy dùng cách này, vô cùng uyển chuyển nhưng lại đau thấu tim, làm cho Phương Triết hiểu rằng, Lâm Minh không hề kém thua kém gì anh.

Hai vợ chồng kẻ tung người hứng, thiếu điều nói thẳng cho Phương Triết biế anh hãy bỏ cái ý định đó đi!

"Chú, dì, cháu chợt nhớ ra mình còn có chút việc, thật sự không thể ở lại ăn cơm được rồi."

Trán Phương Triết lấm tấm mồ hôi.

Anh chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, như thể vừa bị tát mấy cái.

Ba mươi hai nghìn một chiếc túi?

Thế thì tính là cái thá gì?

"Sao anh lại đi thế?”

Lâm Minh tỏ vẻ bất mãn nói: "Anh Phương, chúng ta không phải đã nói rồi sao, hôm nay cứ ở lại nhà ba mẹ tôi ăn cơm. Mẹ tôi sắp nấu xong rồi, hai anh em mình với ba tôi làm vài chén trước đã."

"Không uống, không uống..." Phương Triết gượng cười.

"Không được, nhất quyết không được."

Lâm Minh tiến lên định kéo tay Phương Triết.

Lần này, Phương Triết đã khôn ra rồi.

Anh vội vàng tránh thoát, rồi chạy thẳng ra ngoài cửa!

Lúc Lâm Minh đuổi theo ra, gã này đã lao tới chỗ ngoặt cầu thang.

Như thể có ma đuổi sau lưng vậy.

Tốc độ sánh ngang vận động viên cấp quốc gia hạng nhất!

"Anh Phương, anh làm thế tôi khó xử quá à!" Lâm Minh hô lớn.

Phương Triết căn bản không có tâm trí đâu mà trả lời anh ta.

Trong đầu anh chỉ toàn là mấy chục chiếc túi Channel kia.

"Xem ra mình vẫn còn thiếu rèn luyện."

Lâm Minh lắc đầu thở dài quay về phòng khách nhà ông Trần.

Còn Phương Triết, sau khi lao ra khỏi hành lang, thấy Lâm Minh không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Muốn làm tao bẽ mặt à? Mày nghĩ tao cho mày cơ hội đó sao?"

Hắn hừ lạnh một tiếng, vừa định lên xe.

Anh nhìn thấy chiếc Rolls-Royce Phantom mới tinh đậu ở bên cạnh.

Trái tim vừa mới đỡ hơn một chút, tức khắc lại như bị thứ gì đó chặn lại!

Dưới lầu tổng cộng chỉ có hai chiếc xe, không phải của Lâm Minh thì còn có thể là của ai?

So với chiếc Phantom này, chiếc BMW 6 Series GT cấu hình cao, giá lăn bánh 800 nghìn của hắn, quả thực chẳng khác nào một thằng hề!

"Được đấy, hai vợ chồng các người đúng là biết cách chơi đùa."

Phương Triết nghiến răng nghiến lợi nói: "Có tiền thì sao chứ? Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi hợm hĩnh mà thôi.”

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!"

"Trần Giai không cần mấy cái túi này, mà cần một người đàn ông đối xử tốt với nàng!"

"Chỉ cần Trần Giai còn chưa quay lại với Lâm Minh thì Phương Triết này vĩnh viễn vẫn còn cơ hội!"

Nghĩ đến đây.

Phương Triết nhẹ nhàng xoa xoa ngực mình.

Thật sự rất đau mà!

...

Phòng khách nhà bố mẹ Trần Giai

“Hai đứa đủ rồi đấy.”

Trần An Nghênh trừng mắt nhìn Lâm Minh và Trần Giai.

"Có chuyện sao không chịu nói thẳng? Cứ nhất quyết phải làm thằng Phương Triết bẽ mặt như thế sao?"

Ông ấy đã sớm là người già thành tinh rồi.

Lẽ nào không nhìn ra Trần Giai và Lâm Minh đang cố ý diễn kịch cho Phương Triết xem sao?

Trần Giai cuối cùng cũng buông các loại túi xách trong tay xuống.

"Ba, ba không phải không biết thái độ của con đối với Phương Triết thế nào. Anh ta cứ nhất quyết mặt dày đeo bám riết, con chỉ còn cách này thôi."

Trần Giai đương nhiên không phải kiểu phụ nữ thích làm người khác khó xử.

Nói thật, nhìn Phương Triết chạy biến ra ngoài, Trần Giai cũng không cảm thấy hả hê, ngược lại còn hơi ngượng.

“Phương Triết có mặt dày đến mấy, sao bằng được thằng kia?” Trần An Nghênh liếc Lâm Minh một cái.

"Ba nói gì lạ thế, da mặt con mỏng lắm, không thể so được với anh Phương đâu."

Lâm Minh đi đến sau lưng Trần An Nghênh, nhẹ nhàng xoa bóp vai ông.

Trần An Nghênh theo phản xạ liền muốn né tránh.

Không ngờ, Lâm Minh sức lực rất lớn, cứ thế ấn ông ấy ngồi chặt trên ghế.

“Bố, tay nghề của con cũng được chứ?” Lâm Minh cười hì hì nói.

Trần An Nghênh thật sự bất đắc dĩ: "Nhìn bộ dạng hai đứa bây thế này, lúc nãy những lời ta nói với mẹ bây, hai đứa đều nghe thấy ở ngoài cửa rồi à?"

"Không nghe hết, chỉ nghe được vài câu thôi." Lâm Minh nói.

Trần An Nghênh trợn trắng mắt: "Tao nói cho mày biết, đừng có tưởng Giai Giai giờ đối xử tốt hơn với mày một chút, là mày lại muốn làm gì thì làm nhé. Tao vẫn giữ nguyên câu nói đó. Nếu giờ Giai Giai thật sự lựa chọn Phương Triết, hoặc bất cứ người đàn ông nào khác ngoài mày, thì vợ chồng già này sẽ không thiên vị mày nữa, mà là người nó chọn, hiểu chưa?"

"Ba, con biết mà, vì có Giai Giai, cho nên con mới có tư cách được phép có mặt ở trong nhà này."

Lâm Minh cam đoan nói: "Con thề, sau này có thằng như Phương Triết xuất hiện, con sẽ mời anh ta đến nhà mình uống rượu

Trần An Nghênh: "..."

Bình Luận

0 Thảo luận