Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 106: Lật mặt

Ngày cập nhật : 2025-10-16 21:51:21
“Lâm Minh, cháu thật biết nói đùa, ha ha!”

Lâm Nghĩa Tín lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho Lâm Minh.

“Cháu muốn hút thuốc thì ra ngoài hút, nhà chú còn có trẻ con, không phải nơi để cháu hút thuốc.”

Lâm Minh không nhận điếu thuốc. Đồng thời, anh từ trong túi rút bao thuốc lá mềm của mình ra, quăng lên bàn trà.

Lâm Nghĩa Tín thừa biết Lâm Minh có ý gì, chỉ đành mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng cất điếu thuốc đi.

“Ba Ba!”

Huyên Huyên lúc này chạy tới, nhào vào lòng Lâm Minh.

“Ba Ba, họ là ai ạ? Chú Hai hình như không thích họ.”

“Họ à…”

Lâm Minh liếc nhìn Lâm Nghĩa Tín và Đàm Quế Thu: “Họ đều là người xấu.”

“A?”

Huyên Huyên vội vàng rụt cổ lại.

Đàm Quế Thu gượng cười nói: “Huyên Huyên, cô là cô hai, còn đây là chú hai, không phải người xấu đâu.”

“Ba Ba nói hai bác là người xấu, vậy hai bác chính là người xấu!” Huyên Huyên dõng dạc nói.

“Bọn ta sao lại là người xấu được? Con xem, chúng ta còn mua đồ ăn vặt cho con đây này.”

Lâm Nghĩa Tín lấy tới một cái túi ni lông.

Lâm Minh nhìn lướt qua, bên trong có hai túi khoai tây lát, mấy thỏi sô cô la, rồi là một con búp bê Barbie trông rất thô kệch.

“Tôi rất tò mò, mấy thứ này gộp lại có được một trăm đồng hay không?” Lâm Minh hỏi.

“Lễ mọn lòng thành mà.”

Đàm Quế Thu vội vàng nói: “Cô với chú Hai cháu cũng chỉ làm công ở thành phố, chẳng kiếm được là bao. Hơn nữa, thằng Hiểu Đông cũng sắp lấy vợ rồi, đây coi như chút tấm lòng của chúng ta dành cho Huyên Huyên, Lâm Minh cháu đừng chê bai.”

Lâm Minh tức đến bật cười.

Tấm lòng?

Cái này cũng gọi là tấm lòng sao?

Lâm Minh đương nhiên không bận tâm chuyện mấy món quà này đắt hay rẻ.

Lâm Nghĩa Tín và Đàm Quế Thu tìm đến tận nhà, khẳng định là có chuyện muốn nhờ vả anh.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=106]


Dưới tình huống như vậy, họ lại dám lấy mấy thứ này làm cái thứ gọi là “tâm ý”.

Lừa ai thế!

Còn tưởng anh là cái thằng Lâm Minh ngày xưa sao?

“Tôi với Giai Giai không cho Huyên Huyên ăn mấy món đồ ăn vặt vớ vẩn này, hai người vẫn là mang về cho con trai hai người ăn đi.” Lâm Minh nói.

Đàm Quế Thu nét mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng: “Thằng Hiểu Đông nhà tôi sắp lấy vợ rồi, làm sao còn ăn mấy thứ này được.”

Lâm Minh lười đôi co với họ: “Từ tỉnh Bắc An xa xôi lặn lội đến tận thành phố Lam Đảo, cũng vất vả cho hai người nhỉ. Tôi bận lắm, không có thời gian rảnh để ngồi đây đôi co với hai người. Thẳng thắng đi, lần này đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Cái đó…”

Đàm Quế Thu nghiến răng: “Vừa rồi không phải cũng nói rồi sao, thằng Hiểu Đông sắp lấy vợ. Nhà gái bên kia đòi 300 nghìn tiền lễ hỏi. Cô với chú Hai cháu trong tay không có đủ tiền, cho nên muốn vay cháu một ít.”

“Vay bao nhiêu?” Lâm Minh hỏi.

“Một triệu!”

Nghe đến con số này, Lâm Minh cười nhạt.

Tiền lễ hỏi nhà gái chỉ đòi có 300 nghìn, vậy mà bà Đàm Quế Thu lại đòi vay mình 1 triệu?

Anh nhìn về phía Lâm Thành Quốc: “Ba, ba thấy số tiền này con có nên cho họ vay không?”

Lâm Thành Quốc nói giọng trầm đục: “Tiền của con đều do con tự kiếm ra cả, ba không can thiệp được.”

“Vậy à…”

Lâm Minh gật gật đầu, nhìn chằm chằm Đàm Quế Thu nói: “Cô hai à? Một triệu thật ra cũng chẳng nhiều nhặn gì. Nếu cô hai chịu quỳ xuống dập đầu mấy cái, tôi có thể suy xét cho bà vay số tiền đó.”

Đàm Quế Thu lặng người!

Sắc mặt Lâm Nghĩa Tín lập tức sầm xuống.

Ngay cả Lâm Thành Quốc cũng bàng hoàng nhìn Lâm Minh, dường như không ngờ Lâm Minh lại nói ra câu đó.

“Lâm Minh, cháu hơi quá đáng rồi đấy!”

Lâm Nghĩa Tín nói: “Dù sao thì chúng ta cũng là cô chú của cháu. Cháu bắt bậc trưởng bối phải quỳ lạy cháu? Cháu nghĩ cháu chịu được không?”

“Sao nào, khó chịu lắm hả?”

Lâm Minh nói từng tiếng một: “Lúc trước, mẹ tôi theo hai người vay tiền, vợ ông chẳng phải đã nói với mẹ tôi như vậy sao? Tôi đây lại muốn hỏi một chút, bắt chị dâu mình phải quỳ lạy bà ta, cái bà Đàm Quế Thu ấy có xứng đáng không?”

Mặt Lâm Nghĩa Tín và Đàm Quế Thu tái mét lại.

Cơn giận của Lâm Minh thì cứ thế bốc lên ngùn ngụt.

“Ba tôi nói. Hồi nhỏ, ông nội thương nhất chính là ông Lâm Nghĩa Tín. Khi ông nội tôi qua đời, ông đến tiền làm cái bia mộ cho ông cũng không chịu bỏ ra!”

“Chỉ vì ba tôi nói ông vài câu, ông đã vác rìu đòi chém đòi giết ba tôi.”

“Bà Đàm Quế Thu thì còn hay hơn. Tối 30 Tết, ở nhà tôi khóc lóc om sòm, khăng khăng nói rằng không chịu giao cái nhà cũ của ông nội cho bà ta, bà ta sẽ chết ngay ở nhà tôi.”

“Cái căn nhà cũ ấy rốt cuộc nên thuộc về ai, trong lòng hai người không tự biết sao?”

“Đúng, ba mẹ tôi hiền lành thật thà, đời này chẳng có gì gọi là bản lĩnh, lại còn sinh ra tôi. Một thằng con chẳng khiến bố mẹ bớt lo ngày nào.”

“Cho nên, bọn họ cứ để hai người khi dễ à? Cho nên ,hai người cứ khinh thường họ sao?”

“Nhà tôi nợ nần gì hai người chắc!”

“Trong mắt hai người, làm gì có cái gọi là anh cả chị dâu này chứ?”

“Bây giờ biết nhà tôi có tiền, lại lặn lội xa xôi vạn dặm tìm đến bố mẹ tôi đòi vay tiền. Mặt hai người làm bằng inox sao? Trơ trẽn đến mức này đấy?”

Một tràng lời nói tuôn ra, Lâm Nghĩa Tín và Đàm Quế Thu đều đỏ mặt tía tai.

Nhìn vẻ mặt của họ, hình như những lời Lâm Minh nói còn làm họ tức không hề nhẹ.

“Anh cả, đây là con cái mà anh dạy dỗ đấy sao?” Đàm Quế Thu thét lên.

“Câm cái miệng chó của bà lại. Đừng ở đây gọi bừa hai tiếng ‘anh cả’. Từ ngày bà gả về làm dâu nhà này, đã bao giờ gọi ba tôi một tiếng anh cả chưa?” Lâm Minh hừ lạnh.

“Mày, mày dám mắng tao?”

Đàm Quế Thu tức đến muốn hộc máu mà nói: “Lâm Thành Quốc, thằng Nghĩa Tín là em trai ruột của ông, con trai ông bây giờ kiếm được bộn tiền như thế, mua căn hộ mấy trăm triệu rồi, ngay cả 1 triệu cũng không chịu cho chúng tôi vay? Ông chẳng lẽ thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi cả đời sao?”

“Má nó, cười chết tôi rồi!”

Nghe được lời Đàm Quế Thu nói, Lâm Khắc vừa đổ rác về, lại không nhịn được nữa.

“Tóm lại là anh tao bỏ ra mấy trăm triệu mua nhà, cho nên phải cho hai người vay một triệu sao? Theo ý bà thì, nếu căn nhà ấy có giá mấy chục tỉ, vẫn phải cho hai người vay 10 triệu nữa sao?”

“Còn đoạn tuyệt quan hệ cả đời á, hai người xem mình cái thá gì vậy chứ, xì!”

“Thằng ranh con, tao có vay tiền mày đâu, mày ở đây sủa cái gì đấy?” Đàm Quế Thu cuối cùng cũng lộ nguyên hình cái bản tính chua ngoa.

Cái tiếng “thằng ranh con” ấy, xem như đã hoàn toàn chọc điên Lâm Thành Quốc.

Vốn dĩ, Lâm Thành Quốc trong lòng vẫn còn suy nghĩ đến tình anh em, không ngờ bà Đàm Quế Thu, sau khi bị Lâm Minh từ chối, lập tức lật mặt.

“Chát!”

Lâm Thành Quốc giơ tay táng cho bà Đàm Quế Thu một bạt tai nảy đom đóm.

“Ông nó!” Trì Ngọc Phân chạy tới.

Chỉ nghe Lâm Thành Quốc gầm lên: “Tôi Lâm Thành Quốc trước kia đúng là nhu nhược, đến nỗi vợ tôi cũng phải chịu bao nhiêu tủi nhục. Bây giờ, con trai tôi có tiền đồ, dựa vào đâu mà còn phải nghe lời bà ở đây la lối om sòm? Bà kêu ai là ‘thằng ranh con’ hả? Cái thứ vô giáo dục như nhà bà ấy mới đúng là súc sinh!”

“Lâm Nghĩa Tín, ông không nhìn thấy vợ ông bị người ta đánh sao? Ông vẫn là đàn ông sao hả!” Đàm Quế Thu thét lên với giọng the thé.

Lâm Nghĩa Tín sắc mặt âm trầm, ngay lập tức lao về phía Lâm Thành Quốc.

Nhưng Lâm Minh và Lâm Khắc đã nhanh hơn một bước, đứng chắn trước mặt Lâm Thành Quốc.

“Hôm nay, mày dám động vào ba tao dù chỉ một sợi tóc, tao cho hai người chết ngay tại đây!”

Lâm Minh gằn giọng: “Mày có thể không coi Lâm Thành Quốc là anh cả của mình, nhưng mày phải nhớ kỹ cho tao. Lâm Thành Quốc là ba của Lâm Minh, kể cả Thiên Vương lão tử muốn cho ông ấy chịu ủy khuất, cũng phải hỏi xem tao Lâm Minh có đồng ý hay không!”

Bình Luận

0 Thảo luận