Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 131: Trò chơi tư bản

Ngày cập nhật : 2025-10-21 13:22:18
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên lúc 5 giờ sáng, đánh thức Lâm Minh khỏi giấc ngủ sâu.

Khi nhận ra mình đang ngủ trên chiếc giường trong phòng ngủ chính của căn hộ thuê, Lâm Minh tự tát vào mặt một cái bốp. "Mình đã bỏ lỡ điều gì vậy chứ?!"

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do tối qua mình uống quá chén, nên Trần Giai mới cho mình ngủ lại đây.

Khó khăn lắm mới có dịp ngủ lại chỗ Trần Giai, vậy mà mình lại chẳng làm gì cả?

Thật sự chỉ ngủ thôi sao?

Lâm Minh lại tự tát mình thêm một cái nữa. "Sau này thật sự phải bỏ cái tật say rượu này, lỡ biết bao nhiêu chuyện!"

“Anh tự đánh mình làm gì đấy?”

Giọng Trần Giai vọng vào từ cửa: “Mau ra ăn cơm đi.”

Bước ra ngoài, Lâm Minh thấy trên bàn đã bày biện đủ các món điểm tâm sáng như trứng rán, bánh bao, quẩy, cháo… Tất cả đều do một tay Trần Giai làm.

“Anh rửa mặt đi đã, không phải anh còn phải đi công tác ở thành phố Thiên Hải sao?” Trần Giai nói.

Lâm Minh vào phòng tắm, quả nhiên Trần Giai đã bóp sẵn kem đánh răng cho anh. Anh rửa mặt qua loa rồi vừa ăn vừa hỏi: "Sao em biết hôm nay anh phải đi công tác?"

“Chính anh nói chứ gì, quên rồi sao?”

Trần Giai lườm Lâm Minh một cái: "Hôm qua buổi chiều lúc gọi điện đã nói một lần rồi, tối qua ở nhà bà Vương còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần nữa."

“Ơ kìa?”

Lâm Minh lộ vẻ bối rối: “Tối qua anh say quá, ở nhà bà Vương có nói linh tinh gì không đấy?”

"Chưa nói ư? Anh nói không ít mới đúng chứ!"

Trần Giai khẽ hừ một tiếng: “Nào là chê bà Vương đầy mặt nếp nhăn, nào là chê ông Tống chân tay không nhanh nhẹn, cứ như thể nhà mình vậy. Cũng may bà Vương hiền hậu với em, không chấp nhặt mấy lời đó, không thì anh đã bị đuổi về từ đời nào rồi.”

"Đúng là rượu nên uống ít thôi." Lâm Minh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không nói ra khả năng biết trước tương lai là được

Sau này, anh quả thật cần phải kiểm soát tửu lượng nghiêm ngặt, nhỡ đâu một ngày nào đó thật sự bại lộ, bị các bộ phận liên quan 'mời' đi, thì có khóc cũng chẳng kịp ngáp.

“Lần này anh đi Thiên Hải làm gì? Có hợp tác gì với Hướng Trạch à?” Trần Giai hỏi.

“Không phải, dạo trước anh có thành lập một công ty giải trí, chiêu mộ được một ca sĩ trẻ, đang muốn đẩy cậu ấy lên top bảng xếp hạng nhạc hot ở Hoa Quốc.” Lâm Minh nói.

“Anh tính phát triển sang lĩnh vực giải trí sao?” Trần Giai lộ rõ vẻ kinh ngạc.

ĐĐối với người bình thường, giới giải trí gần như là một thế giới không thể chạm tới

Những minh tinh lớn, dăm ba bữa đã kiếm được vài trăm triệu, thậm chí cả tỷ mỗi năm, lại được vô số người hâm mộ, săn đón, có thể nói là danh lợi lưỡng toàn.

Trần Giai thật ra cũng rất ngưỡng mộ dàn trai xinh gái đẹp trong giới giải trí. Ai mà chẳng có giấc mộng ngôi sao chứ?

Nhưng nghĩ là một chuyện…Nếu thật sự có cơ hội được đặt chân vào giới giải trí, cô ấy trăm lần cũng không dám tin.

"Minh tinh cũng đều là người thôi, chẳng qua là rất nhiều người hâm mộ đã khoác lên họ một lớp hào quang, nên mới khiến họ trông lung linh như vậy."

Rồi anh nói tiếp: “Vân Cửu Quân, em từng nghe tên chưa?”

“Chưa ạ.” Trần Giai lắc đầu.

"Hiện tại, cậu ta chỉ là một ca sĩ ở tầng đáy, nhưng rất nhanh cậu ấy sẽ nổi tiếng khắp cả nước, trở thành một huyền thoại trong giới ca hát." Lâm Minh nói.

“Ca sĩ anh chiêu mộ là cậu ta à?” Trần Giai hỏi.

“Đúng vậy.”

Lâm Minh gật đầu: “Vân Cửu Quân có thể em không biết, nhưng Hoa Quốc Nhiệt Khúc thì chắc chắn em biết rồi. Sắp tới, Hoa Quốc Nhiệt Khúc mùa thứ hai sẽ tiến hành vòng sơ tuyển và ghi hình, anh sẽ giúp Vân Cửu Quân giành chức Quán quân toàn quốc mùa thứ hai.”

Cái giọng điệu tự tin như nắm chắc mọi thứ trong tay của anh hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ăn uống vội vàng của anh lúc này. Trần Giai trong chốc lát nhìn anh có chút ngây người.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=131]


“Sao thế, em không tin à?”

Lâm Minh tưởng Trần Giai không tin, bèn nói tiếp: “Thật ra giới giải trí chẳng qua là sân chơi của giới tư bản thôi, người bình thường có thể thấy các minh tinh lộng lẫy hào nhoáng, nhưng kỳ thực trong mắt giới tư bản, họ căn bản chẳng đáng nhắc tới. Đó chẳng qua chỉ là công cụ để kiếm tiền mà thôi.”

Ngừng một chút, Lâm Minh lại nói: “Nói cách khác, minh tinh cũng giống như công nhân trong nhà máy vậy, đều là làm thuê, kiếm tiền cho người khác, chỉ là vẻ ngoài khác nhau, hào quang khác nhau và tất nhiên, thu nhập cũng khác nhau.”

"Vậy anh nghĩ, hiện tại anh đã là tư bản có thể điều khiển những minh tinh đó rồi sao?" Trần Giai hỏi.

“Không hẳn.”

Lâm Minh lắc đầu nguầy nguậy: “Ít nhất phải là những tập đoàn lớn với tài sản từ 500 tỷ trở lên, mới có tư cách được gọi là 'tư bản', chồng em đây thì vẫn chưa leo lên được 'bậc thang tư bản' đâu.”

Trần Giai mím môi: “Nghe nói nhiều ông chủ lớn thích cặp kè mập mờ với các nữ minh tinh lắm. Nếu sau này anh 'nhúng tay' sâu vào giới giải trí, cũng sẽ 'đỡ đầu' cho vài cô như vậy sao?”

Lâm Minh nổi gân đen trên trán: “Em nghĩ anh là loại người đó sao? Hơn nữa, công ty giải trí Phượng Hoàng sau này cũng sẽ sáp nhập vào tập đoàn Phượng Hoàng. Tương lai, em chính là người điều hành tập đoàn Phượng Hoàng, anh mà dám tơ tưởng đến nữ minh tinh nào khác, thì làm sao thoát được mắt em?”

“Mau ăn cơm đi, muộn là không kịp chuyến bay đâu.” Trần Giai mỉm cười.

Lâm Minh vừa ăn vừa thở dài: “Khó khăn lắm mới được ngủ lại đây, vậy mà anh lại chỉ biết ngủ say thôi, chắc thằng em anh và cô bé của em mắng anh chết mất.”

"Cái đồ khốn nạn... Anh mà nói thế nữa là em giận đấy!"

Khuôn mặt Trần Giai đỏ bừng.



Tám giờ rưỡi sáng cùng ngày, tại sân bay thành phố Thiên Hải.

“Anh Lâm, bên này!”

Chiếc xe G Class đen bóng dừng ở bên ngoài sân bay. Hướng Trạch vừa nhìn thấy Lâm Minh liền vội vàng vẫy tay.

Hướng Trạch vừa thấy Lâm Minh đã vội vàng phất tay.

“Lâm Tổng, vị này là ai vậy ạ?” Tần Di khẽ hỏi Lâm Minh.

“Hướng Trạch, thiếu gia một tay che trời ở thành phố Thiên Hải.” Lâm Minh đáp.

Tần Di ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại dâng lên sự khiếp sợ tột độ.

Thiếu gia của gia tộc quyền thế bậc nhất Thiên Hải lại đích thân ra sân bay đón khách ư?

Xem ra, vị Lâm Tổng này khả năng còn vượt xa tưởng tượng của mình!

“Lần này không định bỏ rơi anh ở đây nữa đấy chứ?” Lâm Minh trêu chọc.

Mặt Hướng Trạch tức khắc xụ xuống.

“Anh Lâm ơi, chuyện qua rồi mà anh! Anh cứ cố tình làm em khó xử sao…”

“Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi, đừng giận thật.”

Lâm Minh vừa đi vừa nói: “Gửi số tài khoản đây, anh chuyển tiền hai chiếc Lamborghini lần trước cho em.”

“Anh Lâm, nhất định phải bắt em 'ném' anh lại đây mới chịu sao?”

Hướng Trạch "giận dỗi" nói: “Hai chiếc Lamborghini cỏn con đó mới có mười triệu thôi mà. Sao lúc nào anh cũng nhắc chuyện này với em vậy hả? Em đi theo anh kiếm tiền, đủ mua cả chục chiếc Lamborghini ấy chứ?”

Không đợi Lâm Minh nói gì, Hướng Trạch lại tiếp lời: “Em nghe Chu Xung nói, anh lại vừa mua chiếc Rolls-Royce Phantom nữa à, còn chịu bỏ thêm 500 nghìn mới lấy được xe.”

“Anh đây là căn bản không coi em ra gì rồi. Chuyện mua xe là nghề của em mà, đã dặn anh bao nhiêu lần rồi, mua xe gì cũng phải liên hệ với em. Thật là tức chết em rồi.”

Dáng vẻ của Hướng Trạch rõ ràng không phải giả vờ. Cậu đi theo Lâm Minh kiếm được không ít tiền, cũng muốn thông qua tiền bạc để 'báo đáp' lại một chút. Thế nhưng, Lâm Minh lại chẳng chịu nhận, khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ.”

“Thôi được rồi, được rồi, anh sẽ không nhắc chuyện tiền xe nữa. Coi như cậu tặng quà cho anh, được chưa.”
Lâm Minh cười khổ không thôi.

Hướng Trạch hừ một tiếng: “May mà lần này anh chịu gọi em ra đón, chứ để em mà biết anh tự đi Thiên Hải mà không báo, thì em bay thẳng ra Lam Đảo 'xử lý' anh luôn đấy!”

Bình Luận

0 Thảo luận