Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 2: Li hôn

Ngày cập nhật : 2025-09-30 08:38:22
Cả người Lâm Minh chấn động!

Huyên Huyên là con gái ruột của hắn và Trần Giai.

Để giữ lại Huyên Huyên, Trần Giai – người từng kiêu hãnh, chẳng biết khuất phục là gì – lại trở nên hèn mọn, ăn nói khép nép đến vậy.

Mình đã gây ra tội lỗi gì thế này!

“Người ta vẫn nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến nơi mạnh ai nấy bay. Giờ chúng ta cũng coi như là mạnh ai nấy bay rồi, phải không?”

Trần Giai nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nén được, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra.

“Lâm Minh, em nhớ anh từng nói, anh sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ yêu em cả đời, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp nhất, biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.”

“Em không dám mơ ước nhiều đến vậy, chỉ là muốn cùng anh bình yên, vui vẻ đi hết quãng đời còn lại thôi. Thế mà, chuyện dễ như trở bàn tay với người khác, sao với em lại khó đến thế?”

“Em không sợ theo anh chịu khổ nhọc, em cũng không sợ những lời ra tiếng vào của người thân bạn bè, em chỉ muốn anh đối tốt với em một chút, đối tốt với Huyên Huyên một chút thôi mà!”

Nhìn Trần Giai khóc đến tiều tụy, lòng Lâm Minh đau như cắt.

Hắn muốn ôm lấy người phụ nữ mà hắn đã bao lần làm tổn thương, nhưng khi hắn vươn tay, Trần Giai theo bản năng lùi lại vài bước, dường như vẫn còn sợ hắn sẽ động tay động chân ngay tại đây.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…”

Móng tay Lâm Minh cắm sâu vào da thịt, ngoài ba tiếng này ra, hắn thật sự không biết nên nói gì khác.

“Thôi đủ rồi. Giữa chúng ta, hai tiếng 'xin lỗi' này là thứ vô giá trị nhất.”

Trần Giai lau nước mắt. Vừa lúc đó, bàn đăng ký li hôn đã bắt đầu gọi tên.

“Đi thôi.”

Trần Giai bước về phía bàn đăng ký, vẻ mặt phức tạp khó tả.

Trên nét mặt nàng, Lâm Minh thấy rõ sự do dự.

Người phụ nữ đáng thương ấy… Đến bây giờ vẫn còn yêu mình đến thế!

“Trần Giai!”

Lâm Minh đột ngột tiến lên, nắm lấy cánh tay Trần Giai.

“Cho anh một cơ hội, cho anh cơ hội cuối cùng!”

“Lâm Minh này nếu còn tái phạm sai lầm, trời tru đất diệt, chết không toàn thây!”

Thân thể Trần Giai khẽ run lên.

Những chuyện cũ ngày xưa lại lần nữa hiện lên trong lòng, khiến tia do dự cuối cùng trong nàng cũng tan biến.

“Anh không thay đổi được đâu. Anh mãi mãi không thay đổi được. Em sẽ không bao giờ tin anh nữa.” Trần Giai buồn bã cười.

Từ lần đầu tiên Lâm Minh động tay, cho tới bây giờ, Trần Giai thật sự đã cho hắn vô số cơ hội.

Nhưng mà đâu?

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

“Trần Giai, anh thề, từ giờ trở đi, anh nhất định đối xử tốt với em, đối xử tốt với Huyên Huyên, anh cũng sẽ cố gắng kiếm tiền…”

Chưa đợi Lâm Minh nói xong, Trần Giai đã đi nhanh tới bàn đăng ký.

Nàng quay đầu lại nhìn Lâm Minh đang đứng bất động: “Anh nhất quyết đẩy tôi vào chỗ chết mới vừa lòng sao?”

Nghe câu nói này, không chỉ Lâm Minh mà ngay cả nhân viên ở bàn đăng ký cũng phải chau mày, liếc nhìn Lâm Minh với ánh mắt lạnh lẽo.

Họ làm việc ở đây bao năm, nghe đủ mọi loại nguyên nhân ly hôn, có thể bức người phụ nữ trước mắt đến mức này, cũng coi như là đáng giận đến cực điểm.

Lặng lẽ bước đến trước bàn đăng ký, Lâm Minh lấy ra đủ loại giấy tờ, chứng nhận.

Đương nhiên hắn không thể đẩy Trần Giai vào đường cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=2]

Người phụ nữ này đã chịu đựng quá nhiều, quá nhiều ủy khuất và bất công. Nếu hắn còn tiếp tục làm càn, nàng thật sự có thể làm liều.

Giờ nói gì cũng đã vô dụng. Trần Giai quyết tâm ly hôn với hắn. Đối với nàng, dường như đây là lối thoát duy nhất.

“Nếu không thể cứu vãn, vậy hãy bắt đầu lại từ đầu!”

Lâm Minh siết chặt nắm tay, thầm nghĩ trong lòng: “Giai Giai, anh nhất định sẽ cho em thấy một con người khác của anh. Những tủi hờn em đã chịu đựng suốt mấy năm qua, anh nhất định sẽ đền bù hết!”

Bước ra khỏi Cục Dân Chính, Trần Giai cúi đầu nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay.

Nàng không vui vẻ vì thoát khỏi kẻ tệ bạc này, cũng không cảm thấy sự giải thoát như được tái sinh, ngược lại như đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Cố gượng để không gục ngã, Trần Giai nói: “Từ nay về sau, hi vọng anh có thể quyết tâm thay đổi, làm một người đàn ông đàng hoàng.”

“Còn nữa… chuyện bố mẹ anh bên đó, họ tuổi già rồi, không thể chịu thêm cú sốc nào nữa. Chuyện li hôn này nếu anh không muốn họ biết, em cũng có thể giúp che giấu một chút.”

“Cảm ơn.” Lâm Minh gật đầu.

Đã li hôn rồi mà Trần Giai vẫn còn suy nghĩ cho mình. Lâm Minh thật sự hận chết chính mình.

Trước thái độ của Lâm Minh, Trần Giai khá bất ngờ.

Theo lý mà nói, với tính cách của Lâm Minh, giờ hắn hẳn phải thẹn quá hóa giận mới phải. Trần Giai thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để lại bị đánh.

Nhưng mà, Lâm Minh chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Cái loại ánh mắt ấy khiến Trần Giai một trận chân tay luống cuống.

“Chị!”

Đúng lúc này, một bóng người vội vã chạy tới.

Đúng là em trai của Trần Giai, em vợ của Lâm Minh, Trần Thăng!

Ngày hôm qua đánh nhau với Lâm Minh, khiến má trái của Trần Thăng có chút sưng đỏ, bây giờ vẫn chưa hết sưng.

“Li hôn chưa?”

Trần Thăng giật phắt tờ giấy chứng nhận ly hôn ở trong tay Trần Giai, cười lớn nói: “Li hôn rồi à? Tốt quá, tốt quá rồi! Cuối cùng cũng li hôn được cái thứ bỏ đi ấy, cuối cùng cũng thoát khỏi tên cặn bã đó rồi.”

Nói xong, Trần Thăng một chân đá vào bụng Lâm Minh.

Lâm Minh loạng choạng vài bước rồi ngã vật xuống đất.

“Sao, không né à?”

Trần Thăng cười lạnh nói: “Cái thằng khốn nạn! Tao năm đó đúng là mắt bị mù, mới để chị tao đồng ý lấy mày! Nhìn cái bộ dạng khốn kiếp của mày xem, thằng ăn mày ngoài đường còn khá hơn nhiều!”

“Nếu có thể quay lại ngày xưa, thà tao chết quách đi còn hơn để chị tao gả cho cái loại rác rưởi như mày!”

Lâm Minh cúi đầu không nói.

Hắn biết, Trần Thăng chắc chắn lo lắng hắn lại động thủ với Trần Giai, nên mới đứng đợi ở đây.

Nó mắng hắn là rác rưởi, thật sự không sai chút nào.

Lâm Minh thậm chí còn hi vọng Trần Thăng có thể đá hắn thêm mấy cái, cũng coi như là xả đi cơn uất ức trong lòng hai chị em nó.

“Này, thằng họ Lâm, tao nói cho mày biết, bây giờ mày đã không còn tí quan hệ nào với chị tao nữa rồi. Về sau nếu còn dám bén mảng đến quấy rầy chị tao, tao sẽ giết mày!”

Trần Thăng hiển nhiên không định đá hắn nữa. Nói xong, liền kéo Trần Giai rời đi.

Nhìn chiếc tax dần khuất khỏi tầm mắt, Lâm Minh đứng dậy.

“Giai Giai, đợi anh.”

“Lần này, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng!”

Bình Luận

0 Thảo luận