Ngay trước mặt Lâm Minh, Phương Triết đưa túi xách cho Trần Giai. Đây quả thực là một hành vi cực kỳ bất lịch sự, chẳng khác nào coi thường Lâm Minh một cách trắng trợn!
Đến Trần An Nghênh và Lữ Vân Mai cũng đã nhận ra, tình hình dường như đang leo thang theo chiều hướng sắp bùng nổ.
Thế nhưng, Lâm Minh lại bất ngờ đứng phắt dậy.
Anh làm vẻ khoa trương nói: “Ối trời, hóa ra là túi xách Chanel đây sao? Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Theo tôi được biết, ở thành phố Lam Đảo của chúng ta cũng chỉ có một cửa hàng chính của Chanel thôi. Dù anh Phương có nói tiện đường thật đi chăng nữa, thì anh Phương quả thật là chu đáo. Nếu là hồi trước, tôi trăm lần cũng không dám nghĩ đến chuyện tặng Giai Giai một món đồ đắt tiền như vậy đâu!”
Nghe những lời này, Trần An Nghênh khẽ nhíu mày.
Thằng ranh này thật sự là một tên ngốc sao?
Người ta ngay trước mặt, tặng cũ cho vợ mày. Thế mà mày vẫn còn ở đó hớn hở sao.
“Không đắt chỉ có ba mươi hai nghìn thôi.” Phương Triết thản nhiên nói.
Rõ ràng, hắn đang nói chuyện với Lâm Minh, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Trần Giai, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
Hệt như Lâm Minh dự đoán.
Có người phụ nữ nào lại không thích túi xách? Huống hồ lại là túi xách hàng hiệu?
Trong mắt Phương Triết, Trần Giai có lẽ không phải người phụ nữ thực dụng. Sau khi trải qua mấy năm gian khổ và tủi nhục trước đó, anh chắc chắn cô sẽ hi vọng có người đối xử tốt với mình.
Lúc này, hình ảnh của hắn và Lâm Minh trong lòng Trần Giai, chắc chắn sẽ tạo nên sự tương phản rõ rệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=118]
Rất có thể, Trần Giai sẽ vui vẻ nhận lấy "món quà nhỏ" này của mình.
Điều khiến Phương Triết khó hiểu là…
Tuy Trần Giai luôn giữ nụ cười trên môi, trông không còn lạnh nhạt như lúc trước, nhưng đôi mắt long lanh như vì sao của nàng lại vẫn cứ nhìn về phía Lâm Minh.
“Chậc chậc, cái túi ba mươi hai nghìn. Anh Phương nói mua là mua ngay, thật đúng là hào phóng quá đi thôi!”
Lâm Minh lộ vẻ ngưỡng mộ: “Xem ra chiếc BMW 6-Series GT dưới lầu kia cũng là xe của anh Phương phải không? Trước đây tôi cũng từng để ý đến dòng xe sang này, nhưng giá lăn bánh thì tầm năm sáu trăm nghìn gì đó, người bình thường thật sự không thể mua nổi.”
“Tám trăm nghìn, tôi còn chọn thêm một vài cấu hình nữ.” Phương Triết nhàn nhạt nói.
“Anh Phương đúng là người có bản lĩnh lớn, không biết anh Phương đang làm ở đâu?” Lâm Minh hỏi.
Sau tràng tâng bốc này của Lâm Minh, Phương Triết lại càng có ấn tượng xấu hơn hẳn về hắn và cũng coi thường hắn hơn nhiều.
Lúc đầu còn thấy Lâm Minh hài hước, thú vị. Xem ra, gã này thật ra chỉ là một kẻ bất tài. Người ta ngay trước mặt hắn, tặng túi cho vợ cũ của hắn. Hắn lại chỉ nghĩ xem cái túi này bao nhiêu tiền.
Khi biết giá rồi, lại hỏi giá lăn bánh chiếc BMW dưới lầu kia. Dù sao trong mắt hắn cũng chỉ có tiền mà thôi!
Đến tận bây giờ, Lâm Minh hỏi Phương Triết đang làm việc ở đâu. Phương Triết đã theo bản năng nghĩ rằng, sở dĩ Lâm Minh tâng bốc mình như vậy, chỉ là muốn bám víu lấy mình mà thôi.
“Tôi đảm nhiệm chức tổng giám đốc bộ phận dự án của nhà máy đóng tàu sao trời, trực thuộc tập đoàn Sao Trời.”
“Xưởng đóng tàu Sao Trời?!”
“Xưởng đóng tàu Sao Trời?!”
Lâm Minh và Trần Giai đồng thanh thốt lên, với ngữ điệu giống hệt nhau.
“Đúng vậy, Xưởng đóng tàu Sao Trời.” Nụ cười của Phương Triết càng thêm đắc ý.
Anh ta đương nhiên không biết Lâm Minh đã sớm nung nấu ý định với Nhà máy đóng tàu Sao Trời, còn tưởng rằng Lâm Minh và Trần Giai ngạc nhiên vì nghe thấy mấy chữ xướng đóng tàu Sao Trời’.
Đây quả thật không phải chuyện gì lạ.
Một tập đoàn siêu lớn với giá trị thị trường vượt quá năm nghìn tỷ đô la Mỹ, chưa nói đến trong giới công sở, ngay cả tin tức trên TV, quảng cáo, vân vân, đều liên tục được chiếu rầm rộ.
Phương Triết là Tổng giám đốc bộ phận dự án của Xưởng đóng tàu Sao Trời, nói anh ta không có năng lực thì tuyệt đối không thể nào.
“Trần Giai, xem ra em cũng biết về Xưởng đóng tàu Sao Trời.” Phương Triết tự tin mỉm cười.
Trần Giai khẽ gật đầu.
Nàng đương nhiên biết!
Bởi vì rất nhanh, Xưởng đóng tàu Sao Trời sẽ lãnh một cú ngã đau ngay trong tay Lâm Minh.
“Anh Phương, đỉnh quá đi!”
Lâm Minh trông đầy vẻ hưng phấn: “Tuổi còn trẻ đã có thể trở thành Tổng giám đốc bộ phận dự án của Xưởng đóng tàu Sao Trời. Lâm Minh tôi đây thật sự bái phục sát đất. Từ bây giờ, chúng ta cũng coi như là quen biết rồi, nếu sau này có dịp hợp tác nói, mong anh Phương rộng tay giúp đỡ chút đỉnh, ha ha!”
“Hợp tác?” Khóe miệng Phương Triết nhếch lên một nụ cười lạnh: “Không biết, anh Lâm hiện tại đang làm ăn gì?”
“Tôi á, chỉ là làm nhỏ lẻ thôi, làm chút gì đó về nuôi trồng thôi. So với anh Phương chẳng đáng nhắc đến.” Lâm Minh xua xua tay.
“Vậy thì chúng ta chắc không có nhiều cơ hội hợp tác đâu.” Phương Triết lắc đầu.
Không đợi Lâm Minh nói thêm gì nữa.
Trần An Nghênh đột nhiên hỏi xen vào một câu: “Tiểu Phương, vừa nãy cháu nói, Xưởng đóng tàu Sao Trời có hạng mục ở thôn Ngọc Sơn sao?”
“Đúng vậy.”
Phương Triết đáp: “Chú, bên trên đã đưa xuống văn bản chỉ đạo. Lần này, xưởng đóng tàu Sao Trời sẽ lấy khu vực bờ biển thôn Ngọc Sơn làm trung tâm, tiến hành xây dựng cảng và phát triển xưởng đóng tàu xung quanh, tổng đầu tư vượt qua hai trăm tỷ!”
Nghe lời này, Trần An Nghênh và Lữ Vân Mai ngây người.
Ngay sau đó, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Minh!
Chỉ thấy, tên này vẫn cứ cười ngây ngô, trông như chẳng biết gì cả.
Nhưng, Trần An Nghênh và Lữ Vân Mai lại cảm thấy da đầu tê dại.
Bởi vì cách đây không lâu, Lâm Minh vừa nhờ ba anh em nhà Trần An Nghênh giúp đỡ, thuê hơn hai nghìn mẫu đất của dân làng Ngọc Sơn, ở đó xây dựng số lượng lớn lều nuôi hải sâm.
Ngoài ra, còn nhận thầu một vùng biển rộng lớn ở trấn Điền Linh!
Điều này đại biểu cho cái gì?
Xây dựng cảng, tất nhiên muốn chiếm dụng những vùng biển đó.
Phát triển xưởng đóng tàu, cũng nhất định sẽ phải tiến hành giải tỏa, di dời những lều hải sâm kia trước tiên.
Nếu nói trước đây, Trần An Nghênh còn chưa hiểu rõ, vì sao Lâm Minh bỗng dưng lại bắt đầu về nuôi trồng...
Giờ đây, ông cuối cùng cũng hiểu ra.
“Cái thằng này…nó lại có tầm nhìn đến vậy sao?”
Trần An Nghênh tim đập nhanh hơn: “Nếu như những lều hải sâm và vùng biển đó mà toàn bộ bị thu hồi thì sẽ được bao nhiêu tiền?”
Tất cả những lời tâng bốc Phương Triết vừa rồi, đều chỉ là màn dạo đầu?
Hiện tại Phương Triết ngạo mạn bao nhiêu, tương lai khi bị vả mặt thì sẽ đau bấy nhiêu!
Cho đến bây giờ, người duy nhất trong nhà này có lẽ vẫn chưa hiểu chuyện gì, chính là vị Tổng giám đốc Phương đây.
Hắn dường như chẳng muốn nói thêm gì với Lâm Minh, trong tay vẫn còn cầm chiếc túi Chanel ba hai nghìn đồng kia.
“Trần Giai, đây là chút lòng thành của anh, ngay trước mặt cô chú, em cứ nhận lấy đi, đừng khiến anh khó xử.” Phương Triết chân thành mở lời.
Trần Giai cười tủm tỉm nói với Lâm Minh: “Anh thấy em có nên nhận không?”
“Đương nhiên nhận chứ. Nếu em không nhận thì anh Phương cũng giận cho xem!” Lâm Minh chẳng chút do dự nói.
Phương Triết thầm mắng một tiếng: đồ ngốc.
Đồng thời cũng tiếp lời Lâm Minh: “Đúng vậy, Trần Giai, em chưa từng cho anh cơ hội tặng quà cho em. Nếu không phải hôm nay em đột ngột trở về, anh đã định nhờ cô chú thay anh đưa cái túi này cho em rồi.”
“Vậy em cám ơn anh Phương!” Trần Giai vừa cười vừa nhận lấy chiếc túi.
Phương Triết nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng rồi lại có cảm giác mâu thuẫn khó tả.
Trần Giai nhận lấy lễ vật của anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy mấy vui vẻ. Ngược lại, anh chỉ thấy tràn đầy nghi hoặc. Bởi vì trong ấn tượng của anh về Trần Giai, cô nhất quyết không nhận một chiếc túi đắt tiền như vậy mới đúng.
Sao hôm nay lại thoải mái đồng ý thế nhỉ?
Chỉ nghe Trần Giai nói: “Lâm Minh, anh vừa rồi chẳng phải cũng mua cho em vài cái túi sao? Anh đi xuống mang lên đây để em so sánh một chút, cái nào đẹp hơn thì sau này em đeo cái đó.”
“Được rồi!” Lâm Minh cười tủm tỉm nhìn Trần Giai.
Sau đó, ngay giữa lúc Phương Triết đang trợn mắt há hốc mồm…
Anh từ trong xe lôi ra hơn hai mươi chiếc túi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận