Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 124: Làm từng bước

Ngày cập nhật : 2025-10-21 12:53:23
Cốc nước sôi để nguội đó, Phương Triết rốt cuộc vẫn không uống hết.

Hắn giận đùng đùng bỏ đi.

Cũng không biết là vì Trần Giai, hay vì Lâm Minh "hét giá" trên trời.

Có lẽ, cả hai đều có lý do!

"Em dâu, tính tiền!" Lâm Minh lên tiếng gọi.

Tưởng Thanh Dao đi tới: "Anh Lâm, vừa rồi người kia thật là bạn của anh sao?"

"Bạn bè không tính, suýt soát là tình địch thì đúng hơn." Lâm Minh bĩu môi.

"Trách không được hắn chỉ trả tiền ly nước lọc của mình."

Lâm Minh: "..."



Ngày 9 tháng 10.

Hàn Thường Vũ chính thức từ chức khỏi Đặc Uy Quốc Tế.

Anh gia nhập dược phẩm Phượng Hoàng.

Phía Long Sơn, khu công nghiệp dược phẩm đã hoàn thành hơn một nửa. Tất cả đều được xây theo bản thiết kế.

Phòng thí nghiệm đầu tiên đã xây xong.

Các thiết bị cần thiết cũng đã được vận chuyển đến.

Đội ngũ nghiên cứu dược phẩm do anh chiêu mộ từ các công ty khác cũng đã bắt tay vào công tác nghiên cứu và phát triển.

Tranh thủ lúc nhàn rỗi, Lâm Minh lại gọi điện cho Cận Tinh Hiền và Vân Cửu Quân.

Cận Tinh Hiền đang liên hệ diễn viên để chuẩn bị quay ‘Miêu Thần Ký’.

Hậu kỳ còn phải tăng ca dựng phim, lồng tiếng, làm nhạc nền..., cố gắng kịp để công chiếu vào dịp Tết Âm Lịch năm nay.

Vân Cửu Quân thì từ sau khi chia tay Lâm Minh đã vùi đầu điên cuồng sáng tác.

Nếu chỉ cần nhanh, đúng là một ngày ra được mấy bài hát.

Theo lời Vân Cửu Quân, có những ca khúc anh ấy cảm thấy không hài lòng, cứ sửa đi sửa lại phần giai điệu.

Lâm Minh dặn vài câu "chú ý sức khỏe" rồi mới dập máy.



1 giờ chiều.

Lâm Minh lại đi tới thôn Ngọc Sơn.

"Lâm Minh tới rồi?"

Trần An Hải và Cung Lệ chắc hẳn mới ăn cơm xong.

Cung Lệ vẫn đang thu dọn bàn ăn, vừa thấy Lâm Minh tới, lập tức mừng rỡ.

"chú hai, cô hai."

Lâm Minh chào một tiếng, rồi mới nói: "Khoảng thời gian này, cháu bận công việc suốt, cũng không rảnh sang thăm hai bác. Hôm nay, cháu tranh thủ chút thời gian, liền vội vàng chạy sang đây."

"Nói thế khách sáo quá, có gì mà thăm hỏi hay không. Cháu sang chơi là cô chú chơi là vui lắm rồi!"

Cung Lệ mặt mày hớn hở nhận lấy món quà Lâm Minh mang tới.

Kể từ khi biết giá mấy thứ Lâm Minh mua, đồ người khác biếu, Cung Lệ đều thấy hơi chướng mắt.

"Mau ngồi." Trần An Hải kéo ghế lại.

"Chú hai, chú gọi chú ba sang đây luôn đi ạ." Lâm Minh vừa ngồi xuống vừa nói.

"Được được được, chú gọi ngay đây." Trần An Hải mừng thầm trong lòng.

Lâm Minh bình thường không có việc gì sẽ không sang chơi.

Hiện tại, mấy cái lồng nuôi hải sâm ở thôn Ngọc Sơn cũng đã xây xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=124]

Hải sâm giống đều đã được thả nuôi.

Trần An Hải đương nhiên hiểu, Lâm Minh đây là định tính tiền công cho hai bác.

Chẳng bao lâu, Trần An Hoa và vợ ông là Đặng Khánh Diễm liền tới.

"Lâm Minh, ít ra cháu cũng phải ghé qua lúc giữa trưa chứ, để cô ba làm ít cơm cho ăn!" Đặng Khánh Diễm trách yêu.

"Cơm cô ba làm đúng là ngon thật, nhưng cháu bận quá. Chờ sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ sang làm phiền cô ba." Lâm Minh cười nói.

Cung Lệ ở bên cạnh giả vờ bất mãn: "Theo ý cháu, đồ ăn cô hai làm là không ăn được hả?"

"Ăn ngon, đều ăn ngon ạ." Lâm Minh vội vàng nói.

Cung Lệ thế là vui vẻ nở nụ cười.

Nói chuyện phiếm xong.

Lâm Minh rốt cuộc cũng bắt đầu vào việc: "Chú hai, chú ba, khoảng thời gian này vất vả cho hai bác quá. Vì chuyện mấy cái lồng nuôi hải sâm của cháu, hai bác đến ra khơi còn chưa đi được."

"Lâm Minh, cháu nói thế nghe lạ quá."

Trần An Hoa nói: "Cháu là con rể Giai Giai, chúng ta đều là người một nhà, giúp một chút mà thôi, có gì mà vất vả hay không vất vả."

Trần An Hải cũng nói: "Trong khoảng thời gian này, bác với chú ba cháu nghiện làm thầu lắm rồi, người trong thôn nhìn hai bác với ánh mắt, ghen tỵ phải biết ấy chứ, ha ha!"

"Dù sao đi nữa, cháu cũng cảm ơn hai bác."

Lâm Minh vừa nói vừa lấy điện thoại ra: "Hôm nay, cháu không mang theo tiền mặt, hai chú cho cháu xin số tài khoản, cháu chuyển khoản qua, xem như cháu với Giai Giai biếu hai bác ạ."

Nghe được lời này, Cung Lệ và Đặng Khánh Diễm tim lập tức đập nhanh hơn.

Độ hào phóng của Lâm Minh, họ đã biết từ trước.

Lần này, họ không biết nhận được bao nhiêu đây?

So với hai người vợ, Trần An Hải và Trần An Hoa có chút xấu hổ hơn.

"Lâm Minh, lúc trước cháu không phải đã cho hai bác hơn 90 nghìn rồi sao? Thế đã là không ít, chú với chú ba cháu đi biển cả năm cũng không được ngần ấy." Trần An Hải nói.

Trần An Hoa ở bên cạnh liên tục gật đầu.

Lâm Minh đương nhiên hiểu, hai người này cũng chỉ làm bộ làm tịch một chút thôi.

Ai chẳng thích tiền đâu?

"Lần trước là lần trước, lẽ nào cháu với Giai Giai biếu các chú một lần thì không thể biếu lần thứ hai sao?" Lâm Minh giả vờ bất mãn.

Anh cũng không phải có tiền mà không biết tiêu vào đâu.

Quan trọng là để ba Trần An Nghênh nở mày nở mặt chứ gì?

Trần An Nghênh vui vẻ, Trần Giai sẽ vui vẻ.

Trần Giai vui vẻ, Lâm Minh anh đây mới có thể vui vẻ!

Trước sự kiên quyết của Lâm Minh, hai anh em Trần An Hải và Trần An Hoa "miễn cưỡng" lắm mới chịu đưa số tài khoản ngân hàng cho cháu rể.

Mỗi nhà 500 nghìn!

Khi nhìn thấy tin nhắn báo tiền về, người của hai nhà kích động đến nỗi không biết nói gì.

Họ sống đến năm 50 tuổi rồi mà cũng mới tích cóp được hai, ba trăm nghìn.

Mới giúp Lâm Minh làm việc khoảng nửa tháng, Lâm Minh đã chuyển cho họ 500 nghìn.

Tương đương với một ngày hơn ba chục nghìn.

Sao có thể không kích động?

"Lâm Minh, cháu cho nhiều quá..." Cung Lệ nói.

Nhìn dáng vẻ bà ấy, ai thấy cũng hận không thể ôm Lâm Minh hôn một cái.

Trần An Hải thì nói: "Lâm à, cháu hiện giờ tuy kiếm được nhiều tiền, cũng cho chúng bác đi theo hưởng phúc, nhưng Giai Giai là do chúng bác nhìn lớn lên. Cháu nhất định phải đối xử tốt với con bé đấy, biết không?"

Kỳ thật Lâm Minh thích nghe nhất vẫn là loại lời nói này.

Sở dĩ cháu chuyển cho hai nhà 500 nghìn, cũng là vì hai chú thật sự đối xử tốt với Trần Giai.

"Chú hai, bây giờ là cháu đang muốn lấy lòng Trần Giai, nhưng khổ nỗi Trần Giai căn bản không thèm đoái hoài đến cháu. Hai chú sau này phải nói giúp cháu nhiều lời hay vào nhé!" Lâm Minh cười khổ nói.

"Chỉ cần cháu thật lòng đối tốt với con bé, vậy đương nhiên bọn chú sẽ giúp cháu." Trần An Hoa nói một câu.

Lâm Minh đứng dậy: "Chú hai, chú ba, cháu còn phải đi xem mấy cái lồng hải sâm một chút, thôi không làm phiền các chú nghỉ ngơi nữa."

"Làm gì mà vội thế? Ngồi chơi thêm lát nữa đi cháu!" Cung Lệ vội vàng nói.

"Về sau có thời gian cháu lại sang."

Lâm Minh vừa nói vừa đi ra ngoài.

Cả bốn người Trần An Hải đều đi theo ra tiễn.

Đặng Khánh Diễm cứ níu tay Cung Lệ mãi, dường như có chuyện gì muốn nói mà lại ngượng ngùng chưa mở lời.

Thẳng đến khi Lâm Minh đi ra cửa nhà.

Lúc này, Cung Lệ mới nhịn không được lên tiếng: "Lâm Minh, cái đó..."

"Ơ?"

Lâm Minh quay đầu cười nói: "Cô ba, có chuyện gì thì nói thẳng đi, khách sáo với cháu làm gì."

Cung Lệ thở dài: "Cô ba nghe chú hai cháu nói. Hôm ở nhà ba con, cháu có hỏi chuyện công việc của Tuấn Bình với Tân Vũ à? Hai cái lão ấy thì chỉ nói hươu nói vượn thôi, cháu đừng để bụng."

Lâm Minh nao nao.

Sau đó, anh liền hiểu ý Cung Lệ.

Hai anh em Trần An Hải, hôm đi đến nhà Trần An Nghênh, Lâm Minh đích xác có hỏi qua chuyện này.

Bất quá lúc đó, Trần An Hải và Trần An Hoa không biết bản lĩnh của Lâm Minh, cứ luôn miệng nói gì mà lương tháng năm sáu ngàn, phúc lợi đãi ngộ cũng tốt.

Bây giờ thì hay rồi.

Lâm Minh lại là nhận thầu hải vực, lại là nhận thầu hải sản ở bến tàu, lại là xây lồng nuôi hải sâm.

Hai nhà này khẳng định là hối hận đứt ruột.

Bình Luận

0 Thảo luận