Gốc rễ của mọi hạnh phúc và điều tốt đẹp, đều phải dựa trên vật chất.
Vật chất là cái gì? Nói thẳng ra... chính là tiền!
Dù cuộc li hôn với Trần Giai khiến Lâm Minh đau lòng nhường nào, anh vẫn phải lo liệu cho tương lai. Muốn Trần Giai quay lại, anh phải để cô ấy thấy được sự thay đổi của mình. Hiện tại tay trắng, thậm chí còn nợ nần chồng chất, thì nói gì đến hạnh phúc.
Anh nhất định phải tìm cách kiếm tiền!
Mãi đến lúc này, Lâm Minh mới để ý tới vụ tai nạn xe cộ ở phía xa. Người tài xế tốt bụng kia không còn ở hiện trường. Hỏi thăm một chút thì anh biết được không có ai bị thương vong. Điều này khiến Lâm Minh thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ ông tài xế đó, sau khi tai nạn xảy ra, đã chợt nhớ lời anh nói, nhờ vậy mà giữ được mạng. Điều này cũng chứng minh, khả năng dự đoán tương lai của anh là thật!
Còn khả năng "dự đoán tương lai" này từ đâu mà có, Lâm Minh không quan tâm. Điều anh muốn làm nhất lúc này chính là dựa vào năng lực này để nhanh chóng kiếm tiền, trả hết nợ nần, tránh để Trần Giai bị liên lụy.
Vừa nghĩ đến chuyện nợ nần, chuông điện thoại di động reo lên. Lâm Minh lấy ra xem, màn hình hiện lên tên ‘Hoành Viễn Quản Lý Tài Sản’. Đó là chủ nợ khoản vay khổng lồ 82 vạn của anh.
Đầu dây bên kia, giọng Lý Hoành Viễn vang lên.
“Lâm Minh, còn ba ngày nữa là tới hạn, tiền nong chuẩn bị xong chưa đấy?”
“Lý tổng,” Lâm Minh đáp, “tôi đang cố gắng thu xếp, làm ơn cho tôi gia hạn thêm vài ngày nữa ạ.”
“Tiểu Lâm à,” Lý Hoành Viễn giả vờ thở dài, “cậu cũng biết, tôi chỉ kiếm miếng cơm manh áo thôi, cũng chẳng muốn lấy lãi suất cao của cậu làm gì. Giờ ai làm ăn cũng khó khăn cả, cậu thấy đúng không? Cậu gia hạn mãi, đã gần một tháng rồi còn gì, lần này hẹn còn có ba ngày nữa thôi. Chẳng lẽ, cậu muốn tôi bỏ tiền túi ra trả thay sao?”
“Cho tôi thêm một tuần nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trả đủ!” Lâm Minh nói chắc nịch.
“Được thôi, tôi cho cậu thêm một tuần nữa. Tôi cũng biết cậu đánh bạc lại thua rồi, hình như còn đang ra tòa li hôn, nhưng đó là chuyện của cậu. Một tuần sau, nếu cậu vẫn không trả tiền, thì tôi đành phải cho người tới tận nhà đòi đấy nhé!”
Mặc dù là công ty cho vay tư nhân, nhưng Lâm Minh thật sự cảm thấy Lý Hoành Viễn là người khá tốt. Theo Lâm Minh được biết, nhiều lần đối tác của Lý Hoành Viễn định tới tận nhà đòi nợ, đều bị ông ta ngăn lại. Chắc chắn ông ta đã điều tra về anh, hiểu rõ hoàn cảnh của anh và không vì việc anh đắm chìm vào tệ nạn mà ‘ném đá xuống giếng’. Chính vì người ngoài đánh giá Lý Hoành Viễn không tệ, nên trước đây Lâm Minh mới chọn vay tiền từ Hoành Viễn. Đương nhiên, một phần cũng nhờ vào chính sách nhà nước thuận lợi.
Lý Hoành Viễn nói xong định cúp máy. Nhưng đúng lúc này, Lâm Minh bỗng lên tiếng: “Lý tổng, ông chờ chút.”
“Gì nữa?”
Lâm Minh trầm ngâm một lát, rồi nói: “Khoảng năm phút nữa, sẽ có người đến chỗ ông vay tiền. Số tiền vay khoảng 5 triệu, nói là để bù đắp khoản trống tài chính của công ty. Tốt nhất ông đừng cho hắn vay, không thì sẽ mất trắng đấy.”
“Nha, cậu nói nghe có vẻ rành mạch nhỉ? Chẳng lẽ, cậu cố ý gài bẫy tôi à?” Lý Hoành Viễn rõ ràng không tin, nói tiếp: “Chàng trai trẻ, chúng tôi cho vay phải thẩm định kỹ lưỡng, xác nhận không có vấn đề mới cho vay. Cậu nghĩ Lý Hoành Viễn này dễ dãi thế sao?”
“Tôi cũng thấy ông đối xử với tôi không tệ nên tôi mớigiúp ông. Ông mà tin tôi, thì đừng cho hắn vay. Còn không tin, thì coi như tôi chưa nói gì.” Lâm Minh lười nói nhiều.
“Người trẻ tuổi tính khí cũng có đấy chứ. Không phải cậu thích đánh bạc sao? Vậy hai ta làm một ván cược đi?” Lý Hoành Viễn hào hứng nói.
Lâm Minh khẽ nhíu mày: “Đánh cược gì?”
“Nếu cậu nói mọi chuyện là thật, thì tôi giảm cho cậu 100 nghìn tiền nợ. Còn nếu không đúng, thì coi như cậu vay thêm của tôi 100 nghìn nhé?” Lý Hoành Viễn nói.
Điều ông ta nói không phải là có người đến vay hay không, mà là đối phương có khả năng khiến ông ta mất trắng hay không. Thật ra, Lý Hoành Viễn cũng chỉ là đùa thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=3]
100 nghìn với ông ta chẳng là gì, nhưng với Lâm Minh lại là một khoản tiền khổng lồ. Ông ta chắc mẩm Lâm Minh sẽ không dám đánh cược.
“Được!”
Ai ngờ, Lâm Minh lại đồng ý ngay lập tức và nói thêm: “Tôi có một điều kiện. Nếu ông thua, phải đưa trước cho tôi 100 nghìn. Còn khoản nợ cũ vẫn cứ hẹn một tuần sau.”
Không bột đố gột nên hồ. Cho dù có năng lực nhìn trước tương lai, trong tay không có vốn liếng cũng chỉ là công cốc thôi!
“Cái thằng ranh này, chắc như đinh đóng cột luôn sao? 100 nghìn với cậu không phải là con số nhỏ đâu đấy nhé! Cậu nghĩ kỹ chưa?” Lý Hoành Viễn trêu tức..
Không ai sẽ ngại tiền nhiều. Đánh cược là có thể kiếm thêm 100 nghìn, thì ngại gì không đánh cược? Ông ta đối với năng lực thẩm định của công ty mình, có tuyệt đối tự tin.
“Sắp đến giờ rồi, cá không?” Lâm Minh nói.
“Đánh cược!”
…
Tòa nhà Ngàn Hối. Tại một văn phòng.
Lý Hoành Viễn khoảng bốn mươi tuổi, đang thong dong ngồi trên ghế, vẻ mặt lấp lánh sự chờ đợi.
Đúng lúc đó, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.” Lý Hoành Viễn nói.
Hai bóng người bước vào. Một người mặc vest, đeo kính gọng vàng, trông rất có khí chất. Người còn lại là cô lễ tân của công ty.
“Lý tổng,” cô lễ tân nói, “đây là ông Trương Sùng Huy, Tổng giám đốc Internet Hải Ninh. Ông ấy muốn gặp ông để bàn chuyện vay tiền ạ.”
Nhìn người vừa đến, Lý Hoành Viễn sững lại. Không phải vì thân phận của đối phương, mà vì lời ‘dự đoán’ của Lâm Minh.
“Đến nhanh vậy sao?” Lý Hoành Viễn vô cùng kinh ngạc.
Internet Hải Ninh, Lý Hoành Viễn từng nghe nói đến, dường như là một công ty rất triển vọng. Thế nên khi nhìn thấy Trương Sùng Huy, Lý Hoành Viễn lập tức bác bỏ ý nghĩ rằng đối phương sẽ bắt tay với Lâm Minh để gài bẫy mình. Người ở đẳng cấp như Trương Sùng Huy, hoàn toàn không phải cái loại nhân vật nhỏ bé như Lâm Minh có thể với tới. Có lẽ... chỉ là trùng hợp?
“Chào ông Trương.”
“Chào ông Lý.”
Lý Hoành Viễn đứng dậy, hai người lịch sự bắt tay.
“Mời ngồi.” Lý Hoành Viễn ra hiệu, rồi mới nói: “Trương tổng muốn vay tiền à? Internet Hải Ninh chắc không thiếu tiền chứ nhỉ?”
“Đi thẳng vào vấn đề nhé,” Trương Sùng Huy nói, “công ty thật sự không thiếu tiền, nhưng sắp tới có một khoản đầu tư lớn, ngân sách tạm thời bị trống, nên định tạm thời xoay sở từ chỗ ông Lý đây.”
“Ông Trương định vay bao nhiêu?” Lý Hoành Viễn rót trà cho ông ta.
“5 triệu!”
Nghe thấy con số này, mí mắt Lý Hoành Viễn giật bắn. Giống lời Lâm Minh nói, không thể nói là ‘tạm được’, mà phải nói là ‘y chang’!
“Cái thằng ranh đó biết xem bói hay sao?” Lý Hoành Viễn nhíu mày. Trương Sùng Huy đến sau năm phút thì cũng đành thôi, đằng này đến số tiền vay cũng không sai một ly so với lời Lâm Minh nói. Làm sao có thể là trùng hợp được?
“Ông Lý, có khó khăn gì sao?” Trương Sùng Huy tưởng Lý Hoành Viễn đang phân vân, ung dung nói: “5 triệu, mượn trong ba tháng. Ba tháng sau, cả gốc lẫn lãi là 6 triệu!”
Hoành Viễn là công ty cho vay tư nhân, nhưng không phải loại cho vay nặng lãi. Lãi 1 triệu trong ba tháng – nếu không phải Trương Sùng Huy tự mình nói ra, bản thân Lý Hoành Viễn cũng không dám mở miệng đòi khoản lãi lớn như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một khách hàng lớn!
Nhưng càng như vậy, càng khiến Lý Hoành Viễn cảm thấy bất an. Nhìn vẻ đầy mặt tự tin của Trương Sùng Huy, trong đầu Lý Hoành Viễn lại vang vọng lời Lâm Minh nói.
“Ông Trương, 5 triệu không phải số tiền nhỏ. Hơn nữa, công ty không phải một mình tôi quyết định. Một khoản vay lớn như vậy, tôi e rằng phải bàn bạc thêm với các cổ đông khác.” Lý Hoành Viễn nhấp một ngụm trà.
Nhìn khắp Thiên Hải, qui mô của Hoành Viễn còn quá nhỏ. 1 triệu 8 thì được, chứ 500 triệu đã là một phần rất lớn nguồn vốn lưu động của công ty rồi. Ngay cả khi Trương Sùng Huy đưa ra mức lãi suất rất cao, Lý Hoành Viễn cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
“Xem ra là tôi đã đánh giá cao Hoành Viễn rồi. Thời gian của mọi người đều quý báu, nếu ông Lý không giúp được thì thôi vậy.” Trương Sùng Huy đứng dậy bỏ ra ngoài ngay, khiến Lý Hoành Viễn trở tay không kịp.
Một khách hàng lớn như vậy, theo bản năng Lý Hoành Viễn phải giữ lại, nhưng bốn chữ ‘mất trắng’ vẫn cứ văng vẳng bên tai ông ta. Cho đến khi Trương Sùng Huy hoàn toàn rời đi, Lý Hoành Viễn vẫn không mở miệng níu kéo.
“Mình bị điên rồi sao? Lại đi tin lời vớ vẩn của cái thằng ranh đó?” Lý Hoành Viễn bực mình rút một điếu thuốc ra hút.
Nếu là ngày trước, ông ta không đời nào để tuột mất một khách hàng lớn như vậy, nhất là người có danh tiếng như Trương Sùng Huy, cộng thêm Internet Hải Ninh lại có tiền đồ xán lạn, khả năng mất vốn là rất thấp.
Lý Hoành Viễn lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Minh.
“Thằng ranh con, quả thật bị cậu nói trúng rồi!” Lý Hoành Viễn nghiến răng nói.
Đầu dây bên kia, Lâm Minh khẽ mỉm cười. “Xem ra, Lý tổng đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất rồi.”
“Tên đó kiêu ngạo thật,” Lý Hoành Viễn nói thêm, “tôi cũng lười ‘lấy mặt nóng dán mông lạnh’ của hắn.”
“Lý tổng cứ yên tâm đi,” Lâm Minh nói, ánh mắt ánh lên tia sáng lạ, “ngày mai sẽ rõ kết quả thế nào thôi.”
“Hi vọng cậu không ‘chơi’ tôi đấy nhé! Hắn đưa ra mức lãi những 1 triệu trong ba tháng đấy!”
Cúp máy, Lý Hoành Viễn mặt mày tiếc nuối, lại gọi trợ lý vào.
“Từ giờ phút này, liên tục chú ý tới Internet Hải Ninh, có động tĩnh gì phải báo ngay cho tôi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận