Trong văn phòng.
Trợ lý bưng trà rót nước cho Lâm Minh và những người khác.
Bàng Thắng hỏi: "Ca sĩ dưới trướng Lâm tổng đâu? Không phải nói sẽ dẫn cậu ấy đến cùng sao?"
"Cậu ta đang vùi đầu viết ca khúc, không có thời gian đến.”
Lâm Minh đi thẳng vào vấn đề: “Bàng tổng, chúng ta bỏ qua lời khách sáo nhé. Nếu ông thật sự muốn tôi đầu tư vào truyền thông Ma Tước. Bây giờ, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay.”
Bàng Thắng cũng là một người rộng rãi.
Nếu ông ta không muốn Lâm Minh đầu tư, ông ấy đã gọi điện từ chối từ lâu rồi, đâu thể để Lâm Minh cất công đến đây mà về tay không?
“Đi chuẩn bị hợp đồng đi.”
Bàng Thắng nói với trợ lý xong, ông lại nhìn sang Lâm Minh.
“Tám trăm triệu, hai mươi phần trăm cổ phần?”
"Đó là điều chúng ta đã thống nhất từ trước." Lâm Minh mỉm cười gật đầu.
“Bàng tổng, lần này việc góp vốn do tư bản Phượng Hoàng đứng ra. Đây là tài liệu về tư bản Phượng Hoàng, ông xem qua ạ.” Tần Di đưa tập tài liệu trong tay cho Bàng Thắng.
Thật ra thì tập tài liệu này cũng không có gì đáng xem, quan trọng nhất là tiền vốn phải được chuyển đến đúng hạn.
Bàng Thắng chỉ xem lướt qua.
“Lâm tổng tuổi trẻ tài cao, đã có sự nghiệp như vậy, thật sự khiến tôi rất ngưỡng mộ!”
Khi cả hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng, việc bàn bạc công việc thật ra chỉ là vài câu trao đổi ngắn gọn.
giống như đi bệnh viện vậy. Xếp hàng ba tiếng, khám bệnh ba phút.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều là nhờ công lao của khả năng biết trước tương lai của Lâm Minh.
Nếu anh không biết giá cổ phiếu của truyền thông Ma Tước sẽ tăng đều đặn sau khi niêm yết, thì khoản đầu tư 800 triệu này chắc chắn không thể qua loa như vậy được.
“Lâm tổng, có một câu tôi không biết có nên nói không.” Bàng Thắng lên tiếng.
Lâm Minh cười đáp: “Bàng tổng cứ nói thẳng đi ạ.”
“Theo tôi được biết, giải trí Phượng Hoàng hiện tại thật ra chỉ là một cái vỏ rỗng. Dưới trướng cũng chỉ có duy nhất một ca sĩ đó là Vân Cửu Quân và một đạo diễn chưa có tên tuổi.”
Bàng Thắng hỏi: “Nếu Lâm tổng có nhiều tiền như vậy, thế sao không trực tiếp mua đứt một công ty giải trí?”
“Thà thiếu chứ không ẩu.” Lâm Minh đáp lại rất ngắn gọn.
Bàng Thắng khẽ nhíu mày: “Lâm tổng chắc chắn rằng anh ca sĩ và đạo diễn kia sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho cậu sao? Nói cách khác, cậu chắc chắn rằng mỗi nghệ sĩ dưới trướng giải trí Phượng Hoàng sau này đều có thể khuynh đảo giới giải trí?”
“Cũng không thể nói như vậy.”
Lâm Minh nghĩ một lát, rồi nói thêm: “Tôi có thể xác định, mỗi nghệ sĩ dưới trướng giải trí Phượng Hoàng sau này đều sẽ mang lại lợi nhuận cho tôi, chứ không phải khiến tôi thua lỗ.”
Công ty giải trí lỗ vốn là chuyện hết sức bình thường.
Có thể nói, đây là một ngành công nghiệp đi trên mũi dao.
Những nghệ sĩ bề ngoài hào nhoáng kia, chỉ cần một bước sai lầm, sẽ khiến công ty lún sâu vào vũng bùn.
Ví dụ như Lâm Gia Hoa trước đây, chỉ vì bị vạch trần scandal mà suýt chút nữa không thể tiếp tục buổi biểu diễn.
Hay như nghệ sĩ họ Lý đang nổi đình nổi đám gần đây, chỉ vì vướng phải chuyện tình ái.
Thật ra thì, mỗi người đều có nhu cầu sinh lý, nhưng những nghệ sĩ xuất hiện trên màn ảnh lớn kia. Một khi có sai lầm, sẽ bị phóng đại vô hạn.
Đến lúc đó, các loại hợp đồng bị hủy, họ gặp phải rắc rồi. Đồng thời, công ty giải trí đứng sau cũng phải chịu thiệt theo.
Bàng Thắng chỉ cho rằng, những lời Lâm Minh nói là do tuổi trẻ bồng bột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=133]
Giới giải trí có bao nhiêu công ty, công ty nào dám khẳng định nghệ sĩ của mình chưa từng dính phải scandal?
Cây cao gió lớn ắt sẽ đổ! Không nổi tiếng thì còn đỡ.
Càng là ngôi sao nổi tiếng, càng tiềm ẩn nguy hiểm lớn!
Lúc này, trợ lý của Bàng Thắng mang hợp đồng đến.
Tần Di đọc kỹ một lượt, cuối cùng xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới đưa đến trước mặt Lâm Minh.
Sau khi Lâm Minh xem lại lần nữa.
Ký hợp đồng, chuyển khoản.
Việc đầu tư vào truyền thông Ma Tước cứ thế được chốt hạ.
“Hợp tác vui vẻ!” Bàng Thắng vươn tay.
“Hợp tác vui vẻ!” Lâm Minh cũng mỉm cười đáp.
Bước ra khỏi văn phòng.
Bàng Thắng giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.
Những người bên ngoài lập tức hiểu, Bàng tổng định giới thiệu ‘người mới’ này.
“Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Tổng giám đốc giải trí Phượng Hoàng Lâm Minh.”
Câu nói đầu tiên của Bàng Thắng khiến nụ cười trên mặt mọi người khựng lại.
Chỉ nghe Bàng Thắng nói tiếp: “Ngay vừa rồi, tư bản Phượng Hoàng dưới trướng Tổng giám đốc Lâm đã rót vốn tám trăm triệu vào truyền thông Ma Tước, đổi lấy hai mươi phần trăm cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai của truyền thông Ma Tước. Chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay thật nồng nhiệt chào đón Tổng giám đốc Lâm!”
Một tràng tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.
Trên mặt những vị ‘tiền bối’ kia lại tràn đầy sự ngạc nhiên.
Họ còn tưởng đây là người mới đến công ty, định điều tra một chút. Nếu không có bối cảnh gì thì sẽ cho một trận ra oai phủ đầu.
Không ngờ, người ta lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty!
Tám trăm triệu!
Khoản đầu tư này còn cao hơn cả tổng giá trị của công ty!
“Không thể nào!”
Có người thầm nghĩ trong lòng: “Sao có thể vừa đẹp trai lại vừa giàu có đến thế? Chẳng lẽ ông trời không lấy đi của cậu ta thứ gì sao?”
“Chào mọi người.”
Lâm Minh mỉm cười nói: “Trước kia, tôi vẫn thường thấy mọi người trên TV, vẫn luôn tự hỏi khi nào mới được gặp người thật, giờ thì cuối cùng cũng toại nguyện.”
“Hi vọng trong tương lai, chúng ta có thể cùng nhau tiến bước, để truyền thông Ma Tước ngày càng huy hoàng hơn!”
Lại thêm một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Thật ra thì đây cũng chỉ là lời nói xã giao.
Sau này, Lâm Minh sẽ không tiếp xúc quá nhiều với những người này. Anh cũng sẽ không can thiệp vào cách truyền thông Ma Tước vận hành.
Nói những điều khác đều không có ý nghĩa, chi bằng để lại một ấn tượng tốt cho họ.
"Cứ như vậy đi, mọi người cứ tiếp tục công việc, tôi cũng không làm phiền nữa."
Lâm Minh nói xong, liền rời đi dưới sự tiễn đưa khách sáo của Bàng Thắng.
Bước vào thang máy, Bàng Thắng nói: "Lâm tổng, trưa nay tôi làm chủ, chúng ta tìm một khách sạn tốt một chút để chúc mừng nhé?"
Việc góp vốn thuận lợi như vậy cũng khiến ông ấy vui mừng không thôi.
"Thôi không phiền Bàng tổng đâu, anh em chúng tôi lâu ngày không gặp, trưa nay anh Lâm sẽ ăn ở chỗ của tôi." Hướng Trạch nói.
“À, vậy à...” Bàng Thắng tiếc nuối nói: “Thế sau này Lâm tổng có dịp đến Thiên Hải lần nữa, nhất định phải báo trước cho tôi đấy nhé. Lúc đó, Hướng công tử cũng đến cùng, tôi đảm bảo sẽ sắp xếp chu đáo cho hai cậu!”
“Vậy thì cảm ơn Bàng tổng.” Lâm Minh cười đáp.
...
Giữa trưa.
Quán cơm tư gia Na Tiểu Bếp.
Nhìn bàn đầy thức ăn, Lâm Minh phàn nàn: "Chỉ có ba chúng ta thôi, cậu gọi nhiều như vậy không phải lãng phí sao?"
"Kệ lãng phí hay không lãng phí, ăn không hết thì đóng gói mang về thôi."
Hướng Trạch nói: “Anh Lâm, anh đừng nhìn quán này mặt tiền không lớn, nhưng hương vị món ăn thì là số một đấy. Em gần như đã gọi hết các món đặc sắc của quán rồi, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Lâm Minh quả thực có chút đói bụng. Anh không khách sáo, gắp thức ăn lên ăn ngay. Quả thật, hương vị rất ngon.
"Trưởng phòng Tần, cô cũng ăn đi." Hướng Trạch lại nói với Tần Di.
“Đa tạ Hướng công tử thịnh tình chiêu đãi.” Tần Di đáp.
Hướng Trạch vừa ăn vừa nói: “Thế nào, hương vị được không? Mấy cái gọi là khách sạn nhiều sao bây giờ, ngoài giá đắt ra thì hương vượng cũng bình thường. Sau này, anh có đến Thiên Hải lần nữa thì cứ gọi cho em. Em sẽ dẫn anh đi hết những chỗ ăn ngon mà em từng thử.”
“Đúng là đồ tham ăn.” Lâm Minh cười khẽ.
“Dân dĩ thực vi thiên mà!”
Lâm Minh đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Hướng Trạch một lát.
Lúc này mới nói: "Nói đi, có chuyện gì muốn tôi giúp đỡ?"
“Anh Lâm, em chỉ đơn thuần mời anh bữa cơm thôi mà, tình nghĩa anh em chúng ta thế này, lẽ nào còn phải...”
Hướng Trạch khựng lại.
“Nói hay không đây? Không nói bây giờ là không có cơ hội nữa đâu đấy.”
“Lâm tổng, Hướng công tử, hai người cứ dùng bữa trước, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Tần Di đứng dậy đi ra ngoài.
Đến khi cô ấy đóng cửa phòng lại, Hướng Trạch lúc này mới bật cười.
“Quả nhiên, chẳng có chuyện gì thoát khỏi con mắt tinh đời của anh Lâm!”
“Thôi bớt nói nhảm đi.” Lâm Minh liếc mắt.
Hướng Trạch hơi do dự, nói: “Bố em dạo này hơi lo lắng.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận