Lâm Minh khựng lại.
Sau khi Hướng Trạch dứt lời, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Lâm Minh vẫn ngồi đó, im lặng không lên tiếng. Hướng Trạch nhìn chằm chằm Lâm Minh, ngỡ rằng anh không muốn giúp đỡ.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Lâm Minh chợt lên tiếng: "Hướng Trạch, cậu biết đấy, tôi chỉ là một thương nhân thôi."
"Anh Lâm, em hiểu ý anh rồi." Hướng Trạch hơi thất vọng nói.
Thật ra, Lâm Minh thực sự không muốn nhúng tay vào những chuyện này. Mặc dù, anh biết tương lai thay đổi khôn lường, nhưng nhúng tay vào quá nhiều chuyện, thế nào cũng rước họa vào thân.
Gia đình họ Chu ở thành phố Lam Đảo, đó là vì họ đã không còn tại chức, cũng giống như Lâm Minh, chỉ là một thương nhân đơn thuần. Về phần vụ nhà máy hóa chất và Lý Trường Thanh, Lâm Minh làm vậy có thể coi là vì "đại nghĩa dân tộc", "vì dân trừ hại". Nhưng đụng tới Hướng Vệ Đông thì hoàn toàn khác biệt.
"Ăn cơm trước đi đã." Lâm Minh nói.
"Được." Hướng Trạch gật đầu.
Ít lâu sau, Tần Di cũng từ ngoài phòng bước vào. Ba người vui vẻ trò chuyện. Hướng Trạch trông có vẻ không hề bất mãn vì Lâm Minh không giúp đỡ.
"Anh Lâm, nếm thử món này đi."
"Chậc chậc, món vịt quay này ngon thật đấy, em ăn nhiều nơi rồi nhưng đúng là quán này làm ngon nhất."
"Anh Lâm, anh còn chưa biết đâu nhỉ? Chủ quán này là một đại mỹ nhân đấy!"
Tần Di nói rất ít. Chủ yếu là Hướng Trạch lên tiếng khuấy động bầu không khí.
Thật ra, Lâm Minh cũng nhân cơ hội này thăm dò con người Hướng Trạch. Nếu cậu ta thực sự có điều vướng mắc trong lòng, thì chứng tỏ người này không đáng để kết giao. Thương nhân và chính trị không thể tách rời, đây là quy luật muôn đời. Trong chuyện này, Lâm Minh giúp là vì tình cảm, không giúp là điều đương nhiên.
May thay, Hướng Trạch không làm Lâm Minh thất vọng.
Rượu no cơm say. Ba người cùng nhau ra quầy thanh toán.
"Tính tiền." Lâm Minh nói trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=134]
"Anh Lâm, anh tránh ra đi.”
Hướng Trạch lập tức đẩy Lâm Minh sang một bên. Đồng thời hừ một tiếng: "Anh nghĩ em trai anh không mời nổi bữa cơm này chắc?"
"Được rồi, vậy cậu thanh toán đi." Lâm Minh cười khổ nói.
Tổng cộng hết 2600. Nói chung là rất đáng tiền.
"Đưa hóa đơn cho tôi xem." Lâm Minh nói.
"Anh Lâm, anh muốn hóa đơn làm gì?" Hướng Trạch nghi hoặc hỏi.
Cậu ta ra ngoài ăn cơm thường không xem hóa đơn, thế thì có chút "mất mặt" lắm!
"Trên xe cậu có bút không?"
Lâm Minh nhận lấy hóa đơn, vừa đi vừa hỏi.
"Có." Hướng Trạch đáp.
"Vậy đi thôi."
Theo ý định của Lâm Minh, lẽ ra chiều nay anh sẽ quay trở về thành phố Lam Đảo. Trớ trêu thay trời lại đổ mưa to, kèm theo cả gió lốc, khiến hầu hết các chuyến bay đều bị hủy. Không còn cách nào khác, anh đành phải ở lại đây một đêm.
"Ha Ha, anh Lâm, xem ra ông trời cũng muốn hai anh em mình chơi thêm một lát đấy mà!" Hướng Trạch vui lắm.
Lâm Minh nhìn bộ dạng trẻ con của cậu ta. Không khỏi cười nói: "Lớn rồi mà cậu chỉ biết chơi, anh ở lại đây là cậu vui thế à?"
"Đương nhiên rồi!"
Hướng Trạch ngẩng cằm: "Em đã đặt phòng khách sạn xong rồi, phòng rất lớn. Tối nay, hai anh em mình không đi đâu hết, cứ ở trong phòng làm một chầu cho sướng!"
Không đợi Lâm Minh nói chuyện, Hướng Trạch lại nhướng mày nói: "Hay là, em gọi mấy em chân dài, da trắng, mặt xinh đến đây 'giải trí' một lát nhé?"
"Cút đi!"
Lâm Minh liếc nhìn Tần Di đang đứng phía sau. Thấy cô nàng này trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, vẫn luôn chú tâm xem tài liệu trong tay. Một trưởng phòng hành chính nên có đủ khí chất và tư chất gì, Tần Di quả thực đều có cả. Những việc cô ấy nên quản thì không ai can thiệp được, những việc không thuộc phận sự thì mặc kệ.
"Em nói là massage, là spa. Anh không hiểu gì hết.”
Hướng Trạch làm bộ ủy khuất: "Em không cần biết, tối nay em nhất định phải ôm anh Lâm ngủ cùng. Mưa to thế này, người ta sợ lắm á!"
Ước chừng 20 phút sau, ba người đi tới khách sạn.
Thấy Hướng Trạch thật sự muốn đi theo xuống xe. Lâm Minh vội đưa tờ hóa đơn trong tay cho cậu ta.
"Tờ hóa đơn này có vấn đề, cậu cầm về xem kỹ đi. Nếu quán đó tính tiền thừa, chúng ta sẽ đến đòi lại."
"Có vấn đề sao? Không thể nào, em là khách quen ở đấy mà. Những món chúng ta gọi thôi, 2600 là đúng mà…”
Hướng Trạch lẩm bẩm, nhận lấy tờ hóa đơn. Chưa kịp nói xong, cậu chợt im bặt. Cậu thấy rõ, ở mặt sau tờ hóa đơn, có viết hai hàng chữ nhỏ.
Đó chính là tên của hai người
Tim cậu bỗng đập nhanh hơn!
Hướng Trạch nhìn bóng lưng Lâm Minh, trên mặt lộ vẻ cảm kích sâu sắc.
"Anh Lâm chờ em, em đi nhanh rồi sẽ quay lại ngay.”
Sau khi ghi nhớ hai cái tên đó, Hướng Trạch dùng bật lửa đốt cháy tờ hóa đơn trong tay.
Sau khi lên xe.
Hướng Trạch gọi một số điện thoại lạ. Chờ đầu dây bên kia bắt máy.
Khi đối phương bắt máy, Hướng Trạch nói ngay: "Tôi vừa gửi cho cậu hai cái tên, lập tức điều tra rõ ràng cho tôi!"
Cúp điện thoại, Hướng Trạch lại gọi điện cho Hướng Vệ Đông.
"Ba, ba đang bận ạ?"
"Ừm, con có chút chuyện muốn nói với ba."
...
Khách sạn Thiên Hải Quốc Tế Giang Cảnh.
Phòng 3702.
Lâm Minh đứng trước ô cửa kính sang trọng, xuyên qua màn mưa tầm tã, ngắm nhìn toàn cảnh sông nước bên ngoài. Căn phòng có giá gần mười triệu một đêm, tầm nhìn đương nhiên là tuyệt đẹp.
Đã từng có lúc.
Lâm Minh nghĩ sẽ đưa Trần Giai và Huyên Huyên đi du lịch khắp Hoa Quốc, ở những khách sạn xa hoa thế này, ăn những món ngon, chơi những trò vui. Mãi mãi không lo không nghĩ.
Giờ đây, anh cuối cùng có thể xem như làm được.
Khoảnh khắc thư giãn ngắn ngủi qua đi, cảm giác mệt mỏi ập đến. Trời mưa dầm là thích hợp nhất để ngủ một giấc thật ngon. Lâm Minh dặn dò đơn giản Tần Di ở phòng bên cạnh một chút, rồi lao mình lên chiếc giường lớn mềm mại, vừa đặt lưng xuống liền ngủ say.
Khoảng sáu giờ, Lâm Minh mới bị cuộc gọi video của Huyên Huyên đánh thức.
"Ba ba!"
Khuôn mặt non nớt của con bé hiện ra trước mắt. Lâm Minh lập tức mỉm cười: "Con nhớ ba không?”
"Ừm, con và mẹ đều nhớ ba, ba khi nào đưa con đi ăn bữa bữa tiệc ngoài thế?" Huyên Huyên nói.
"Ba thấy con là muốn ăn tiệc thì đúng hơn." Lâm Minh cười khổ nói.
Huyên Huyên nói chuyện với Lâm Minh thêm một lát, sau đó Trần Giai nhận lấy điện thoại.
"Em sang nhà ba mẹ anh à?" Lâm Minh hỏi.
"Ừm, mẹ nấu một ít đồ ăn ngon, bảo em sang ăn. Thèm không nào?" Trần Giai chớp đôi mắt to.
Vừa nói, cô ấy vừa quay camera cho Lâm Minh xem các món ăn trên bàn. Lâm Minh tức khắc ôm bụng nói: "Thật là có chút đói bụng..."
"Em xem phòng anh ở nào." Trần Giai tựa như tùy ý nói.
Lâm Minh trong lòng chợt giật mình. Cô nàng này tính "kiểm tra đột xuất" anh đây mà. Mặt không đổi sắc, không làm chuyện hổ thẹn, không sợ ma gõ cửa!
"Phòng là do Hướng Trạch đặt, 9800 một đêm đấy. Tầm nhìn quả thực rất thoáng đãng, cảnh sông đẹp không tả xiết."
Lâm Minh vừa nói, vừa quay kỹ lưỡng cả căn phòng cho Trần Giai xem một lượt, không bỏ sót cả góc nào.
"Xem bộ dạng mắt còn ngái ngủ của anh kìa, em còn tưởng anh đang ôm đại mỹ nhân nào ngủ đấy chứ." Trần Giai hừ nhẹ đầy vẻ nũng nịu.
Lâm Minh lập tức trợn mắt: "Em nói chuyện kiểu gì thế, đầu óc có vấn đề à. Cho dù anh có tìm mỹ nữ thật, cũng phải đợi đến tối chứ!"
"Anh mới có vấn đề về trí thông minh ấy!" Trần Giai nhăn mũi.
Không đợi Lâm Minh nói chuyện, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
"Không được cúp máy, để em xem là ai!" Trần Giai lập tức nói.
Lâm Minh bất đắc dĩ mở cửa phòng. Chỉ thấy Hướng Trạch đang xách đủ thứ đồ ăn đứng ở cửa, hình như còn có mấy chai rượu vang đỏ.
"Anh Lâm, đang gọi video với chị dâu à?"
Hướng Trạch lớn tiếng nói: "Mấy em gái chuẩn bị xong rồi, hai anh em mình mỗi người mười em nhé, giờ gọi họ lên luôn nhé anh Lâm?"
Trong video, Trần Giai bật cười.
"Mỗi người mà mười em, hai anh em chắc bị vắt kiệt sức mất!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận