Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 112: Từ bỏ tất cả vì anh ấy

Ngày cập nhật : 2025-10-16 21:54:21
Sau khi chạy ra khỏi công ty, mồ hôi Lâm Minh vẫn túa ra đầy đầu.

Lúc này, anh mới lấy ra bao thuốc châm một điếu.

“Lâm, cậu tìm tôi có việc gì sao?” Hàn Thường Vũ hỏi.

“Anh nghĩ tôi tìm anh thật sao, tôi đến đón Trần Giai tan tầm mà.” Lâm Minh bĩu môi.

Hàn Thường Vũ cười khổ: “Không phải chứ, cậu nhìn xem bộ dạng cậu lúc này đi, Triệu tổng đáng sợ đến vậy sao?”

Lâm Minh lắc đầu: “Cô ấy chẳng đáng sợ chút nào. Thậm chí, cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn.”

“Điểm này thì tôi công nhận. Triệu tổng chẳng những có dáng người siêu chuẩn, diện mạo xuất sắc, năng lực cũng rõ như ban ngày. Mới 30 tuổi đã có cơ hội lên chức Phó Giám đốc Tập đoàn. So với cô ấy, thành tựu nhỏ bé của tôi chỉ có thể xem như hạt cát.”

Hàn Thường Vũ nói: “Cậu không biết đâu, đàn ông muốn theo đuổi cô ấy chắc dựng được cả cây cầu trên biển ấy chứ. Thế mà từ trước cho đến nay, tôi chưa từng nghe thấy bất cứ tin đồn tình cảm nào về cô ấy. Hơn nữa, cô ấy làm việc luôn theo kiểu nữ cường nhân. Cái đợt tôi còn ở tổng bộ, trong các cuộc họp chính thức, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười. Có lẽ vì thế, mấy anh chàng theo đuổi mới nản lòng chùn bước!”

Thấy Lâm Minh im lặng, Hàn Thường Vũ lại trêu: “Nếu Triệu tổng hoàn hảo đến thế trong lòng cậu, thế thì sao cậu cứ trốn tránh cô ấy như trốn ôn thần vậy?”

“Trốn ôn thần sao? Rõ ràng đến mức đó cơ à?” Lâm Minh sửng sốt.

“Trời đất, không chỉ là rõ ràng thôi đâu nhé? Cậu chỉ còn thiếu nước khắc ba chữ ‘TRÁNH XA TÔI’ lên mặt thôi đấy!”

Hàn Thường Vũ cạn lời: “Tôi cứ tưởng Triệu tổng là người phụ nữ không có cảm xúc. Thật không ngờ, cô ấy lại có cả mặt dịu dàng như thế này nữa. Đúng là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ mà!”

“Cái gì mà ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’! Anh đừng có nói bậy!”

Lâm Minh trợn trắng mắt: “Nam nữ thụ thụ bất thân hiểu không? Tôi hiện tại là người có gia đình rồi nhé, tôi với Trần Giai còn chưa tái hôn đâu. Nếu để Trần Giai lại hiểu lầm thì tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu đấy.”

“Thế tính sao? Người ta Triệu tổng lặn lội xa xôi đến đây vì cậu đấ. Chẳng lẽ, cậu bỏ lơ người ta sao?” Hàn Thường Vũ trêu.

“Biến đi!” Lâm Minh đầy mặt bất đắc dĩ.

Ngoài việc biết trước về chuyện mình và Trần Giai li hôn, anh hoàn toàn không thể biết trước bất cứ điều gì về bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=112]

Ai mà ngờ được, người phụ nữ đã biến mất suốt bốn năm ấy, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh?

Nếu thật sự chỉ là bạn bè bình thường thì Lâm Minh cũng sẵn lòng qua lại với Triệu Nhất Cẩn. Nhưng, cô ấy rõ ràng không chỉ muốn dừng lại ở mức ‘tình bạn’ đơn giản như vậy! Người ta muốn tiến xa hơn, muốn làm... bạn trai bạn gái cơ. Điều này Lâm Minh sao có thể chấp nhận được?

“Anh còn cần mấy ngày nữa mới bàn giao xong công việc với cô ấy?” Lâm Minh nhìn Hàn Thường Vũ.

“Chắc khoảng ba ngày.” Hàn Thường Vũ đáp.

“Vậy thế này nhé, anh tranh thủ ba ngày này, nói chuyện với cô ấy thật nhiều về tôi. Nếu cô ấy thật sự có ý định đó, thì hãy làm cô ấy từ bỏ càng sớm càng tốt.” Lâm Minh dẫm tàn thuốc.

“Được. Vậy tôi sẽ kể cho cô ấy nghe, cậu đã kiếm được hơn sáu tỷ trong vòng chưa đầy nửa tháng như thế nào.” Hàn Thường Vũ gật đầu.

“Trời đất, anh đang đùa tôi đấy à?”

Lâm Minh nghiến răng nghiến lợi: “Nói với cô ấy là tôi yêu Trần Giai và Huyên Huyên đến thế nào, hiểu chưa?”

Hàn Thường Vũ trầm ngâm một lát: “Lâm, tôi nghĩ Triệu tổng đến thành phố Lam Đảo chắc chắn không phải vì tiền của cậu đâu. Lương của cô ấy ở trụ sở chính, nếu đổi sang nhân dân tệ. Một năm đã được 50 triệu, chưa kể tiền thưởng và các khoản đãi ngộ khác. Cô ấy đối với cậu, hẳn là tình yêu đích thực...”

“Dừng lại, anh dừng lại ngay cho tôi.”

Nghe đến đó, Lâm Minh vội vàng xua tay: “Hàn Thường Vũ, anh định làm cái gì vậy hả? Tôi biết Triệu Nhất Cẩn không phải loại phụ nữ xem trọng tiền bạc. Thậm chí, hồi đại học tôi còn mượn tiền cô ấy không biết bao nhiêu lần.”

“Nhưng thế thì sao?”

“Chỉ vì cô ấy thích tôi, mà tôi phải đồng ý sao?”

“Triệu Nhất Cẩn trong lòng tôi là một người phụ nữ tốt và cũng chính vì thế, tôi càng phải phân rõ giới hạn với cô ấy.”

“Năm nay, cô ấy đã 30 tuổi rồi. Tôi không muốn vì mình mà làm lỡ quãng thanh xuân tươi đẹp của cô ấy.”

“Trong lòng tôi chỉ có Trần Giai và Huyên Huyên. Nếu cô ấy không thể có được kết quả gì từ tôi, thì kết thúc sớm mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”

Hàn Thường Vũ nhún vai: “Người đàn ông tốt như cậu kiếm đâu ra chứ? Người ta nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp màn che thôi, mà một người phụ nữ xinh đẹp như tổng giám đốc Triệu, anh còn có thể kiềm chế được. Thế mới thấy, cậu yêu Trần Giai thật lòng đến mức nào!”

“Có lẽ, phần nhiều là sự thua thiệt và áy náy thì đúng hơn.” Lâm Minh thở dài.

...

Lâm Minh không theo Hàn Thường Vũ lên lầu nữa. Hàn Thường Vũ một mình trở về văn phòng.

“Anh Hàn, những tài liệu này anh xem qua với tôi nhé.”

Triệu Nhất Cẩn không chút biểu cảm, khác hẳn với lúc nãy.

Hàn Thường Vũ không thấy lạ, vì đây mới là Triệu Nhất Cẩn trong ấn tượng của anh. Ít nói ít cười.

“Triệu tổng, chuyện công việc chúng ta tạm gác lại chút nhé, nói chuyện riêng tư một chút được không?” Hàn Thường Vũ cười nói.

Triệu Nhất Cẩn nhìn Hàn Thường Vũ: “Là Lâm Minh bảo anh anh tìm tôi à?”

“Cũng không hẳn, với tư cách bạn của Lâm, tôi thấy mình cần nói vài điều.” Hàn Thường Vũ đáp.

Triệu Nhất Cẩn đặt đồ trong tay xuống, ngồi xuống chiếc sô pha đối diện Hàn Thường Vũ.

“Tôi cũng rất muốn nghe xem, Lâm Minh hiện tại có thái độ thế nào đối với tôi?”

Hàn Thường Vũ khẽ trầm ngâm: “Thực ra, tôi tò mò về chuyện cũ giữa Triệu tổng và Lâm hơn.”

“Muốn nghe không?”

Triệu Nhất Cẩn lộ ra vẻ hồi tưởng. Trên mặt cô thoáng hiện nụ cười, nhưng nhìn qua lại có chút chua xót.

“Có lẽ, nhiều người cho rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên là chuyện hoang đường, nhưng tôi thì lại đắm chìm vào đó, không sao dứt ra được.”

“Lâm Minh là một chàng trai rất thú vị.”

“Trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn tích cực, tràn đầy năng lượng, bất cứ nơi nào có anh ấy, nơi đó đều tràn ngập những sắc màu tươi đẹp.”

“Tôi yêu anh ấy, điều đó không thể nghi ngờ.”

“Mặc dù, anh ấy vô số lần bày tỏ rằng người anh ấy thích không phải tôi. Thậm chí đến khi tốt nghiệp đại học, hai người họ đã thực sự ở bên nhau, nhưng tôi vẫn không từ bỏ.”

“Sau đó, anh ấy gửi cho tôi thiệp mời đám cưới của anh ấy.”

“Phải nói sao nhỉ?”

“Thật sự rất khó chịu, nhưng tôi biết mình đã thua, thua hoàn toàn trước Trần Giai.”

“Tôi đã cố gắng chôn giấu tình cảm đó trong lòng. Vì thế, tôi vẫn luôn làm việc ở tổng bộ tập đoàn, không muốn về nước.”

“Điều tôi không ngờ tới. Bốn năm sau, anh ấy và Trần Giai lại ly hôn!”

Nói đến đây, Triệu Nhất Cẩn ngẩng đầu nhìn Hàn Thường Vũ, không hề che giấu niềm hi vọng trên gương mặt mình.

“Có lẽ, tôi không nên nói thế, nhưng anh biết lúc đó tôi đã vui mừng đến mức nào không?”

“Tôi chưa từng hận Lâm Minh, cũng chẳng hận Trần Giai. Tôi chỉ cảm thấy, cơ hội thuộc về Triệu Nhất Cẩn tôi, cuối cùng cũng đến!”

“Đời người, ai mà chẳng có những tiếc nuối này hay tiếc nuối nọ.”

“Trong đó, có những tiếc nuối có thể bị thời gian xóa nhòa, nhưng có những tiếc nuối, cả đời cũng không sao quên được.”

“Suốt bốn năm qua, trong mắt người ngoài, Triệu Nhất Cẩn tôi đạt được thành tựu rất lớn. Thế nhưng với bản thân tôi, tôi chỉ đang sống vật vờ mà thôi.”

“Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này thêm lần nữa, thế nên tôi đã chọn đến thành phố Lam Đảo.”

“Nếu những điều này vẫn chưa đủ để anh hiểu, thì tôi chỉ có thể nói thế này.”

“Vì anh ấy, tôi nguyện ý từ bỏ tất cả!”

Bình Luận

0 Thảo luận