Thấy mọi người đều đang nhìn mình.
Lý Hoành Viễn không hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại vẻ mặt đầy tự hào.
“Lâm Sở này, nếu tôi nhớ không nhầm thì tỷ lệ cổ phần của tôi trong công ty là… đúng không?”
“Đúng vậy, Lý tổng.” Lâm Sở gật đầu.
“Thế thì nói như vậy…”
Lý Hoành Viễn lấy điện thoại ra tính toán một chút, nói: “Tính đến bây giờ, tôi hẳn kiếm được khoảng một tỷ rưỡi rồi đấy.”
“Một tỷ rưỡi?”
Chu Vi lập tức mở to mắt.
“Đây là thật sao?” Cô nhìn sang những người khác.
Mọi người đều mỉm cười gật đầu.
Lâm Minh liền nói: “Chị dâu, một tỷ rưỡi này mới chỉ là tạm thời thôi. Qua một thời gian nữa, bên anh Lý còn có mấy trăm triệu nữa sẽ về túi đấy.”
“Trời ạ...”
Chu Vi đột nhiên hôn Lý Hoành Viễn một cái lên má.
Lý Hoành Viễn mặt đỏ bừng: “Em làm gì đấy? Miệng đầy dầu mỡ kìa!”
“Em bây giờ cũng là tỷ phú rồi sao?”
Chu Vi vẻ mặt đầy phấn khích, trong đầu dường như đã nghĩ ngay đến việc nên mua sắm gì.
“Đây đều là nhờ phúc của lão Lâm cả,” Lý Hoành Viễn nói.
“Em biết, em biết rồi...”
Chu Vi liên tục gật đầu: “Thế này đi, khi nào tiền của em về đến tay, em mua tặng lão Lâm một căn nhà nhé? Hay là mua một chiếc xe xịn?”
“Chị dâu, nếu chị làm thế, chẳng phải tất cả chúng em cũng phải tặng anh Lâm quà sao?” Chu Xung cười đùa nói.
Anh ấy đương nhiên cũng muốn tặng Lâm Minh một món quà lớn, chỉ tiếc là Lâm Minh không nhận thôi!
“Chị dâu, anh Lý trước kia cũng giúp em rất nhiều. Vả lại, nhà cửa xe cộ các thứ em đều có cả rồi. Chị cứ giữ tiền lại, mua nhiều đồ bổ cho anh Lý bồi bổ sức khỏe đi.” Lâm Minh cười nói.
Câu nói đùa bâng quơ ấy của anh, lại khiến Trần Giai trong lòng khẽ động.
Chu Vi mới nói với cô ấy về chuyện này.
Chẳng lẽ, Lâm Minh thật sự biết bói toán.
“Anh Hàn, lần này anh cũng kiếm được không ít nhỉ!” Hồng Ninh trêu Hàn Thường Vũ.
“Anh còn nói tôi? Chắc trừ lão Lâm ra, thì chỉ có anh với Chu Xung là kiếm nhiều nhất thôi nhỉ?” Hàn Thường Vũ khịt mũi nói.
Hồng Ninh vuốt cái đầu trọc: “Ha ha, tôi đương nhiên phải kiếm nhiều một chút, không thì sau này lúc anh kết hôn thì lấy đâu ra tiền mừng cưới cho anh.”
“Lấy vài tỷ làm tiền mừng cưới sao? Thế thì tôi sẵn lòng nhận.” Hàn Thường Vũ nói.
“Sao anh không tặng thẳng tôi cái khách sạn Thiên Dương luôn đi?”
“Được chứ sao!”
Nhìn Hàn Thường Vũ và Hồng Ninh trêu chọc lẫn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=140]
Lâm Minh trong lòng cũng có chút cảm khái.
Thật ra, trong lòng anh rất ngưỡng mộ tình bạn của ba người Hồng Ninh, Hàn Thường Vũ và Chu Xung.
Tình bạn này thật thuần khiết, giống hệt như...tình bạn thời sinh viên trong ký túc xá.
...
Bữa tối đã kết thúc tốt đẹp.
Trên đường lái xe về nhà.
Trần Giai hỏi: “Sao em lại cảm thấy anh đêm nay có vẻ không mấy hứng thú thế?”
“Vậy sao?” Lâm Minh đáp.
Trần Giai hừ nhẹ một tiếng: “Chắc không phải vì Triệu Nhất Cẩn không có ở đây, nên anh cảm thấy khó chịu đấy chứ?”
“Trời ạ, chuyện này liên quan gì đến Triệu Nhất Cẩn?”
Lâm Minh lườm một cái rồi nói tiếp: “Trần Giai, em còn nhớ Trương Hạo, Lưu Văn Bân, Vu Kiệt không?”
Trần Giai giật mình, cô đương nhiên là nhớ chứ.
Đó là bạn cùng trường thời đại học của cô và Lâm Minh.
Họ còn là bạn cùng phòng của Lâm Minh!
Thời đại học, bạn bè thân thiết luôn thích gọi nhau là anh em.
Đối với Lâm Minh, ba người Trương Hạo, Lưu Văn Bân, Vu Kiệt chính là những người bạn thân thiết nhất, những người anh em của anh.
Sở dĩ Trần Giai có thể được Lâm Minh theo đuổi thành công, ba người này có công lao rất lớn.
“Anh nhớ họ sao?” Trần Giai hỏi.
Lâm Minh im lặng một lúc, trong mắt thoáng hiện nét hồi ức.
Nếu hỏi khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời là khi nào, thì chắc chắn anh sẽ trả lời, bốn năm đại học!
Đó là một độ tuổi vô lo vô nghĩ, tràn đầy hi vọng vào tương lai, tràn đầy mong đợi vào cuộc sống.
Điều kiện gia đình của Trương Hạo và mấy người bạn cũng chỉ có thể coi là bình thường.
Thế nhưng so với họ, Lâm Minh mới là người vô dụng nhất.
Bốn năm đại học, Lâm Minh không thiếu những lần “ăn ké” của họ.
Nhưng lúc ấy, đâu có nghĩ đến chuyện ai lợi dụng ai? Ai mà nói đến chuyện nhân tình thế thái?
Mày có tiền, tao xài tiền mày.
Tao có tiền, mày xài tiền tao.
Thấy cô gái nào xinh đẹp, là lại xúm vào bàn xem người ta tên gì, số đo ba vòng thế nào, học khoa nào.
Trèo tường ra ngoài thức đêm chơi net, hôm sau một đứa điểm danh thay cho cả bọn, rồi cả đám bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên nghe lời răn dạy.
Đưa thư tình cho cô gái nào đó rồi bị phát hiện, thế là phải đọc bản kiểm điểm trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên toàn trường.
Có lẽ vào lúc ấy, trong mắt họ, đây là chuyện điên rồ nhất rồi.
Mãi đến khi bước chân vào xã hội, lòng tự trọng bị chà đạp một cách tàn nhẫn, vô vàn chuyện xảy ra khiến họ sứt đầu mẻ trán.
Họ mới nhận ra, mình đã qua cái tuổi muốn làm gì thì làm.
“Là anh không tốt.”
Mãi một lúc sau, Lâm Minh mới thốt ra câu nói ấy.
Dưới ánh đèn neon, Lâm Minh trông đầy vẻ tiếc nuối và nhớ nhung.
“Họ không còn liên lạc với anh nữa sao?” Trần Giai hỏi.
“Có chứ, mà còn liên lạc rất nhiều lần rồi.”
Lâm Minh khẽ lắc đầu: “Thật ra, anh trước kia khốn nạn đến mức nào, anh tự biết rõ hơn ai hết. Sau khi tốt nghiệp, cuộc sống của họ dần đi vào quỹ đạo, ai cũng có công việc và cuộc sống riêng. Bọn anh gặp nhau vài lần rồi và anh không còn liên lạc với họ nữa.”
Trần Giai trầm mặc.
Cô rất hiểu Lâm Minh.
Đây là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao.
Sở dĩ, anh không liên lạc là vì không còn mặt mũi nào đối diện với mấy người anh em thân thiết ngày xưa.
Suy cho cùng, đây không phải là thời đại học vô tư, cho đi nhận lại dễ dàng nữa.
Nghĩ lại cũng đúng.
Ngày trước ngay cả Lâm Khắc và Lâm Sở, Lâm Minh còn cắt đứt liên lạc với họ, huống chi là Trương Hạo và đám bạn.
“Anh bây giờ khác trước rồi. Nếu anh nhớ họ, có thể chủ động liên lạc với họ một chút chứ? Nếu em không nhớ lầm, hình như họ đều ở tỉnh Đông Lâm thì phải?” Trần Giai nói.
Lâm Minh cười khổ một tiếng: “Anh bây giờ đúng là có tiền thật đấy, nhưng nếu anh chủ động liên lạc với họ, có khi nào họ lại nghĩ rằng anh đang khoe khoang với họ không?”
“Anh nghĩ hơi xa rồi đấy.”
Trần Giai nói: “Khi anh không có tiền, anh cắt đứt liên lạc với họ, đó là vì anh không có mặt mũi đối diện với họ, không muốn liên lụy họ. Bây giờ anh đã phát triển rồi, có gì mà không thể liên lạc? Anh vẫn ghi nhớ tình bạn này trong lòng, chẳng lẽ họ lại quên được sao? Nếu ngày trước, họ thật sự coi thường anh thì đã không liên lạc với anh hết lần này đến lần khác rồi.”
“Còn về chuyện khoe khoang hay không, em lại muốn hỏi anh một câu này.”
“Nếu Trương Hạo, Lưu Văn Bân, Vu Kiệt đột nhiên phát tài, anh sẽ ghen tỵ không?”
Lâm Minh nghiêm mặt lại: “Đương nhiên là không rồi, anh mừng còn không kịp ấy chứ!”
“Vậy thì sao?”
Trần Giai mỉm cười nói: “Anh nghĩ họ sẽ ghét chuyện anh khoe khoang với họ sao? Nói thẳng ra, nếu là em, em còn ước gì mỗi người bọn họ có vài triệu, vài chục triệu tiêu thoải mái ấy chứ. Dù sao em có mấy tỷ rồi, cũng chẳng bận tâm đến chuyện này.”
“Đôi khi, tiền bạc thật sự chẳng đại diện cho điều gì. Mọi người bận tâm không phải là anh có tiền hay không, mà là trong lòng anh, có còn vị trí cho mọi người hay không.”
Lâm Minh khẽ động lòng.
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi của Trần Giai, đã khiến nút thắt trong lòng anh được gỡ bỏ.
“Trần Giai, em thật là một người phụ nữ tốt.” Lâm Minh nói khẽ.
Gò má Trần Giai ửng hồng: “Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”
“Trên đời này, không còn ai hiểu anh hơn em nữa.”
Lâm Minh hít thật sâu một hơi: “Anh rất cảm ơn trời cao, vẫn còn giữ em ở bên cạnh anh. Nếu mất em, thì anh thật sự sẽ đau khổ muốn chết.”
“Ba hoa!” Trần Giai lẩm bẩm một câu.
Nụ cười không giấu được lại cho thấy niềm vui trong lòng cô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận