Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 121: Gặp mặt

Ngày cập nhật : 2025-10-21 12:33:29
Bữa tối vui vẻ kết thúc.

Lâm Minh lại gói ghém, mang những chiếc túi Chanel kia lên xe.

Tối nay, anh uống không hề ít, người nồng nặc mùi rượu.

Trần Giai tuy không quá dám lái chiếc Phantom, nhưng cô vẫn ngồi vào ghế lái.

Trên đường về.

Trần Giai bỗng nhiên nói: “Bao giờ, anh hẹn Triệu Nhất Cẩn ra ngoài, chúng ta cùng gặp mặt nói chuyện đi.”

Lâm Minh lập tức tỉnh cả rượu!

“Cô nương của tôi ơi, em lại muốn làm trò gì thế?”

“Không làm trò gì cả, em chỉ muốn hỏi thử xem cô ấy rốt cuộc muốn làm gì.” Trần Giai phồng má lên nói.

Lâm Minh sắp khóc: “Trần đại tổ tông của tôi ơi, hôm khác anh mua hết cả túi LV cho em, thế đã đủ dập tắt lửa giận trong lòng em chưa?”

Trần Giai bật cười: “Xem em dọa cho anh sợ chưa kìa. Nếu anh không làm gì mờ ám, thế thì tại sao lại lo lắng em gặp Triệu Nhất Cẩn?”

Mí mắt Lâm Minh giật giật mấy cái.

Đây đâu phải vấn đề có tật giật mình hay không?

Lỡ Triệu Nhất Cẩn lại nói mấy lời Trần Giai không vừa tai, cô nàng này trút hết bực tức lên đầu mình, thì chẳng phải Lâm Minh tôi đây rước họa vào thân sao?

“Được rồi, không trêu anh nữa.”

Trần Giai dịu dàng nói: “Về đến nhà còn mất một lúc nữa, em hông lái nhanh được, anh cứ ngủ một lát đi. Về đến nơi em sẽ gọi anh dậy.”

“Ừm.”

Lâm Minh khẽ gật đầu.

Quả thật cũng hơi mệt mỏi.

Có lẽ thường xuyên biết trước tương lai, cũng có lẽ là quãng thời gian vừa qua đã làm quá nhiều chuyện.

Lâm Minh luôn cảm thấy tâm thần mệt mỏi.

Khoảng 10 giờ tối, Trần Giai đánh thức Lâm Minh.

Gió cuối thu rất lạnh, Lâm Minh khẽ rùng mình.

“Lạnh không?” Trần Giai lo lắng hỏi.

Lâm Minh nhìn chăm chú Trần Giai một lát.

Bỗng nhiên nói: “Anh có thể ôm em một cái không?”

Không có lời lẽ hoa mỹ hay sáo rỗng.

Nhưng chính lời hỏi thăm nhẹ nhàng ấy lại khiến bờ vai ngọc của Trần Giai khẽ run rẩy.

Lâm Minh không chờ nàng trả lời, liền dang rộng hai tay, ôm lấy Trần Giai.

Hơn bốn năm qua, lần đầu tiên Trần Giai cảm thấy, ngực Lâm Minh thực sự cũng rất rộng lớn, rất ấm áp.

Hai người cứ thế ôm nhau khoảng năm phút, Trần Giai mới đỏ mặt thoát ra khỏi vòng tay lưu luyến của Lâm Minh.

“Anh mau lên nhà đi.” Trần Giai nói.

“Vậy em cứ lái xe của anh về trước đi. Chiều mai, anh đến công ty đón em. Chúng ta cùng sang nhà bố mẹ anh ăn cơm tối.” Lâm Minh nói.

“Được.”

Trần Giai thực sự cảm thấy hạnh phúc không cách nào diễn tả.

Cho đến khi ánh đèn sau chiếc Phantom hoàn toàn khuất dạng trong tầm mắt, Lâm Minh lúc này mới quay về chung cư.

...

9 giờ sáng.

Lâm Minh còn đang ăn sáng ở quán của lão Dương thì nhận được điện thoại của Chu Xung.

“Anh Lâm, Nhà máy đóng tàu Sao Trời đã gọi điện cho em.” Chu Xung nói.

Lâm Minh cắn một miếng quẩy: “Bình thường thôi mà, anh tính thời gian cũng sắp rồi. Ai gọi cho em thế?”

“Tổng giám đốc bộ phận dự án, Phương Triết!” Chu Xung nói.

Lâm Minh bỗng mỉm cười: “Đó là một gã khá thú vị, hôm qua hai chúng ta vừa mới gặp nhau.”

“Ồ? Hôm qua, hắn tìm anh rồi sao?” Chu Xung nghi hoặc nói.

“Không phải vì chuyện nhà máy đóng tàu tìm anh, mà hắn muốn tán tỉnh chị dâu của em đấy.” Lâm Minh nói.

“Vãi! Thằng ranh này chán sống rồi sao? Phụ nữ có chồng rồi mà hắn cũng dám mơ tưởng?” Chu Xung hừ lạnh.

Lâm Minh giải thích: “Không tệ bạc như em nghĩ đâu. Nhưng mà hắn gọi cho em nói gì thế?”

“Chủ yếu là về mấy cái lều nuôi hải sâm và cái vùng biển kia ấy mà!”

Chu Xung ngầm giơ ngón tay cái: “Anh Lâm, anh đúng là đỉnh của chóp! Hèn gì trước đây anh cứ bảo chúng ta cần thời gian. Nếu chậm vài ngày nữa, nếu chậm vài ngày nữa, nhà máy đóng tàu sao trời đã hớt tay trên của chúng ta rồi.

“À cái đó thì không đâu, anh làm gì cũng có tính toán cả rồi.” Lâm Minh nói.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=121]


“Dù sao thì em cũng đã cho hắn số điện thoại của anh rồi. Hai người cứ nói chuyện đi, việc lớn thế này vẫn phải anh quyết định. Bọn em chỉ việc ngồi chờ lấy tiền thôi!”

Lâm Minh còn chưa kịp mở lời, một số điện thoại lạ đã gọi đến.

“Phương Triết gọi cho anh, cúp máy trước nhé.”

Nói với Chu Xung một câu, Lâm Minh nghe máy của Phương Triết.

“Alo, anh Phương đấy à? Mới xa nhau có một đêm mà đã nhớ tôi rồi sao?”

Lâm Minh vừa nhấm nháp bánh quẩy, vừa nói giọng lơ mơ: “Anh đúng là sĩ diện quá đấy. Hôm qua tôi cố giữ anh ở lại thế mà anh cũng không chịu. Anh không biết đâu, tối qua mẹ tôi làm món đậu hủ chiên giòn ngon tuyệt cú mèo. Lúc ăn cơm, tôi còn tiếc là anh không ở lại nếm thử đấy.”

Đầu dây bên kia, Phương Triết thật sự muốn hộc máu.

Tập đoàn Sao Trời cuối cùng đã chọn địa điểm ở thôn Ngọc Sơn, đây là chuyện đã rồi.

Mặc dù đã có người nhận thầu vùng biển ở đó và cũng xây dựng hơn hai nghìn lều nuôi hải sâm.

Điều Phương Triết không ngờ tới là, khi hắn liên hệ với mấy người đại diện pháp lý của Công ty TNHH Hải sản Phượng Hoàng, họ lại nhất trí bảo hắn đi tìm Lâm Minh nói chuyện!

Sau khi trải qua chuyện hôm qua, ấn tượng của Phương Triết về hai chữ ‘Lâm Minh’ đã quá sâu sắc.

Hắn khẩn khoản van xin, chỉ mong Lâm Minh của công ty Hải sản Phượng Hoàng này, không phải là cái Lâm Minh mà hắn biết.

Có lẽ lòng thành của hắn đã làm trời xanh cảm động.

Cái đệch mẹ nó lại đúng là một người!

Giờ đây, cho dù chỉ nghe thấy giọng nói của Lâm Minh, Phương Triết cũng cảm thấy dựng hết cả tóc gáy.

Với tư cách tổng giám đốc bộ phận dự án của nhà máy đóng tàu Sao Trời, anh đương nhiên tiếp xúc không ít với các “đại lão” trong cả giới chính trị và thương trường.

Thế mà chưa thấy ai ‘diễn sâu’ được như Lâm Minh!

Rõ ràng là người từng một tay càn quét cửa hàng chính của Chanel ở thành phố Lam Đảo, thế mà lại đi ghen tỵ với cái ‘túi rách’ mà hắn mua!

Rõ ràng là lái chiếc Rolls-Royce Phantom trị giá cả chục triệu, thế mà lại làm bộ khoa trương hỏi chiếc BMW 6 series GT của mình giá bao nhiêu tiền.

Đậu má!

Làm người sao có thể ‘thâm hiểm’ đến mức này cơ chứ?

“Anh Phương à? Anh Phương? Anh làm gì đấy? Sao không nói gì cả?”

Giọng nói của Lâm Minh cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của Phương Triết.

“Đừng gọi tôi là anh Phương, tôi không dám nhận!” Phương Triết nghiến răng nghiến lợi.

“Anh Phương, anh khách sáo quá rồi đấy. Hai chúng ta chính là tri kỉ, tôi còn muốn kết nghĩa anh em với anh đây này.” Lâm Minh nói.

“Mẹ kiếp, mày cút ngay cho tao!”

Phương Triết thật sự nhịn hết nổi: “Thằng họ Lâm kia, tao hỏi mày còn là người không? Mày biết rõ tao là Tổng giám đốc bộ phận dự án của Nhà máy đóng tàu Sao Trời, thế mà lại không nói cho tao biết những cái lều nuôi hải sâm ở thôn Ngọc Sơn đều là của mày, vùng biển cũng là do mày nhận thầu. Mày làm vậy có vui không hả?”

“Anh Phương nói thế là sai rồi.”

Lâm Minh chẳng hề giận: “Hôm qua, tôi đã nói với anh rồi mà, sau này hai ta có thể sẽ có cơ hội hợp tác. Chính anh không để tâm đấy thôi.”

“Tao…”

Phương Triết kìm nén hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng nén được cơn giận trong lòng xuống.

Dù có không hợp với Lâm Minh đến mấy, việc công vẫn phải nói.

“Khi nào anh có thời gian? Hai ta gặp mặt!” Phương Triết bực tức nói.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày. Thôi, để sang năm nhé!” Lâm Minh nói.

“Đậu má!”

Phương Triết tức muốn nổ phổi.

Giao tiếp với Lâm Minh, anh ta thật sự không tài nào giữ được phong thái lịch lãm của một vị tổng giám đốc.

“Thằng họ Lâm kia, đừng tưởng tao không biết mày ở đâu, nếu mày không chịu gặp tao, thì tao sẽ đến tận cửa thăm hỏi!”

“Ặc, anh đang đe dọa tôi đấy à?”

Lâm Minh vẻ mặt không vui: “Thôi được rồi, vậy bây giờ đi. Tôi đợi anh ở quán cà phê Thanh Dao trong nội thành.”

Bình Luận

0 Thảo luận