Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 130: Say rượu

Ngày cập nhật : 2025-10-21 13:07:27
Lâm Minh hơi sững sờ.

“Em nghe thấy hết rồi à?”

“Anh đoán xem.”

Trần Giai chớp chớp mắt, rồi cố tình bắt chước giọng điệu của anh.

“Anh yêu Trần Giai, chỉ yêu một mình Trần Giai thôi!”

“Em thật đáng được yêu thương đấy, tiếc là người yêu em lại không phải anh.”

“Dù cho trên đời này không có Trần Giai đi chăng nữa, anh cũng không thèm thích em đâu nhé, Triệu Nhất Cẩn ơi.”

Mặt Lâm Minh tối sầm: “Cô Trần này, em quá đáng rồi nhé!”

“Hì hì, anh đánh em đi này?” Trần Giai cười khúc khích nói.

Lâm Minh lập tức nhảy phắt xuống xe, đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô.

“Còn dám chọc anh nữa không hả?”

“Dám!”

Trần Giai ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng.

Lâm Minh lại vỗ thêm cái nữa.

Ai ngờ, hôm nay cô nàng cứng miệng thật.

“Dám dám dám, em cứ dám đấy, cứ dám đấy!”

Lâm Minh nhìn Trần Giai đăm đăm hồi lâu. Rồi, như sét đánh không kịp bịt tai, anh đột ngột kéo cô vào lòng.

Cúi đầu, áp sát lên đôi môi anh đào của cô!

Khoảnh khắc ấy.

Cơ thể mềm mại của Trần Giai run lên bần bật, như bị sét đánh trúng!

Đầu óc cô trống rỗng, mọi thứ xung quanh như mất hết màu sắc.

Chỉ còn lại cái ôm nồng cháy như lửa, chỉ còn lại sự ẩm ướt từ bờ môi anh truyền sang.

“Khụ khụ, bà không thấy gì hết, hai đứa cứ tự nhiên nhé.”

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng ho nhẹ bỗng vang lên bên tai.

Trần Giai giật mình hoàn hồn, vội đẩy Lâm Minh ra.

Mặt cô ửng hồng, nép sau lưng Lâm Minh, nhất thời không dám ngẩng đầu.

Còn Lâm Minh thì ngượng ngùng cười nói: “Bà Vương à… Bà ra ngoài đi dạo hở?

“Dạo cái gì mà dạo, tôi còn chưa ăn cơm xong mà.” Bà Vương cười mà nếp nhăn hằn lên đầy mặt.

“À vâng, thế bà mau về ăn cơm đi ạ.” Lâm Minh chẳng biết nói gì hơn.

“Bà có làm phiền hai đứa không đấy?” Bà Vương hỏi.

“Dạ không, không có ạ…” Lâm Minh cười gượng đáp.

Bà Vương múa may cái túi xách tay: “Vốn định gọi điện thoại bảo cháu sang ăn cơm, ai ngờ cháu đã tới rồi. Nếu chưa hôn đủ thì hai đứa cứ hôn thêm lúc nữa đi. Lúc nào hôn đủ rồi thì sang nhà bà ăn cơm nhé.”

Nói rồi, bà Vương cứ thế lên lầu.

Lâm Minh chỉ cảm thấy tay Trần Giai nắm chặt tay anh thêm một chút.

“Bà Vương này… khụ khụ, cũng thật trẻ gớm ha.” Lâm Minh ngượng nghịu nói.

“Còn không phải tại anh sao?” Trần Giai trừng mắt nhìn anh một cái.

Nhìn vẻ thẹn thùng ửng hồng của Trần Giai, Lâm Minh lại thấy một luồng lửa nóng dâng lên trong lòng.

Đáng tiếc, chưa kịp ôm cô hôn thêm nữa, cô nàng đã chạy thẳng lên lầu rồi.

“Bà Vương ơi, rốt cuộc bà có phải bà nội của cháu không thế hả!”

Lâm Minh đành bất lực chạy theo vào hành lang.



Việc Trần Giai ăn cơm ở nhà bà Vương là chuyện bình thường.

Lâm Minh thì có thể gọi là ‘khách quý hiếm hoi’.

“Ông Tống à, ông đừng bận rộn thế.”

Ông Tống là chồng bà Vương Lan Mai.

Từ khi Lâm Minh và Trần Giai bước vào nhà, ông cứ rối rít nào pha trà nào lấy bánh trái.

“Thằng nhóc này, tám đời rồi mới tới nhà, ông phải chiêu đãi thật tốt nữa chứ?” Ông Tống cười toe toét nói.

Lâm Minh gãi mũi: “Ông Tống à, ông nói thế cháu cũng không biết đáp lại thế nào.”

Ông Tống cười lớn: “Ha ha… Chuyện của cháu, bà nhà kể hết rồi. Biết sửa sai là tốt, hai ông bà già này cũng mừng lây.”

“Ngày trước cháu còn trẻ người non dạ, nhiều lần mạo phạm ông bà. Giờ nghĩ lại, cháu hận không thể tự tát cho mình một cái.” Lâm Minh lắc đầu nói.

“Ông với bà Vương sắp xuống lỗ cả rồi, cũng chẳng chấp nhất gì mấy chuyện đó đâu. Nhưng Giai Giai còn trẻ, Huyên Huyên cũng còn bé, chúng nó chỉ có thể trông cậy vào cháu thôi.” Ông Tống nói một cách sâu sắc.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=130]


“Vâng, ông Tống, cháu hiểu rồi.” Lâm Minh gật đầu, đồng thời siết chặt tay Trần Giai.

“Này, vợ chồng trẻ hôn hít đủ chưa thế?” Bà Vương bưng đồ ăn từ bếp ra.

“Bà Vương!” Trần Giai xấu hổ dậm chân thình thịch.

“Thôi thôi thôi, bà không nói nữa.” Bà Vương vẻ mặt rất vui vẻ.

“Hai ông cháu mình làm tí nhé?” Ông Tống nhìn Lâm Minh.

Lâm Minh đảo mắt một cái, rồi nhanh nhảu nói ngay: “Vâng ạ! Cháu trên xe còn mấy chai rượu ngon lắm, vừa nãy bị bà Vương trêu cho quên khuấy mất. Cháu đi lấy ngay đây.”

Trần Giai giữ chặt Lâm Minh: “Lấy cái gì mà lấy. Em còn lạ gì cái trò mèo này của anh? Ngồi yên đấy cho em!”

Lâm Minh bất lực nhìn về phía ông Tống: “Ông Tống à, đúng là rượu ngon thật đấy ạ. Rượu Mao Đài Quý Châu xịn, hai nghìn đồng một chai đấy ông ạ.”

“Con bé này, cháu không nỡ cho ông uống à?” Ông Tống giả vờ bất mãn.

Trần Giai vội nói: “Ông Tống, cháu không phải không nỡ cho ông uống, nhưng tối nay anh ấy còn phải lái xe về, thật sự không thể uống cùng ông được ạ.”

“Thì bảo nó bắt taxi là được chứ gì? Không thì cháu đưa nó về, cháu có biết lái xe mà.” Ông Tống nói.

Trần Giai thật sự không cãi lại được ông Tống, đành để Lâm Minh hớn hở chạy xuống lầu lấy rượu.

Chẳng mấy chốc, hai ông cháu này đã uống đến mặt mũi đỏ bừng.

“Rượu ngon, đúng là rượu ngon thật đấy, ha ha!” Ông Tống cười lớn, lại rót thêm cho Lâm Minh.

“Ông Tống à, hôm khác cháu mang sang biếu ông thêm vài chai nữa nhé. Sau này rượu dưới tầm này cháu không uống đâu ạ!” Lâm Minh nói trong cơn say.

Ông Tống cũng đang hứng, nói: “Đấy là đương nhiên rồi! Cháu bây giờ lắm tiền, mua vài chai rượu có sá gì đâu? Cái lão già này coi như cũng có phúc, được hưởng lây nhờ cháu đấy!”

“Ông nói lăng nhăng gì thế! Lâm Minh kiếm tiền đâu có dễ dàng gì, rượu đắt thế mà ông uống à?” Bà Vương trách yêu.

“Bà Vương à, bà nói thế thì quá đáng quá rồi đấy ạ. Cháu không biếu ông Tống uống thì mua về cho ai uống? Cháu chẳng những phải mua rượu cho ông Tống, còn phải mua cả tổ yến cho bà nữa, bà xem trên mặt bà đầy nếp nhăn rồi kìa. Sau này bà ăn nhiều tổ yến vào, thứ đó nghe nói đẹp da dưỡng nhan lắm đấy ạ.” Lâm Minh nói.

“Anh say quá rồi!” Trần Giai nhéo nhẹ vào eo anh một cái.

Lâm Minh chẳng thấy đau gì, cứ thế ba hoa chích chòe nói đủ thứ, khiến Trần Giai tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Khoảng chín rưỡi tối.

Trần Giai cuối cùng cũng lôi được Lâm Minh ra khỏi nhà bà Vương.

Nhìn bộ dạng gã này, e là ngồi xe cũng không nói nổi điểm đến ở đâu.

Bất đắc dĩ, Trần Giai đành đỡ Lâm Minh về nhà mình, rồi "quẳng" hắn lên giường.

“Trần Giai, Trần Giai…” Lâm Minh nhắm nghiền mắt, hai tay quờ quạng trong không trung.

Trần Giai hơi do dự, cuối cùng đưa bàn tay mềm mại của mình cho anh.

Lâm Minh đột nhiên chộp lấy, Trần Giai lập tức ngã nhào vào lòng anh.

Đây không phải lần đầu hai người ôm nhau.

Nhưng giờ phút này đây, Trần Giai vẫn đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Anh xin lỗi… Trần Giai à, anh thật sự xin lỗi…” Lâm Minh lẩm bẩm.

Trần Giai nép vào ngực anh, khẽ nói: “Lâm Minh. Em mong được tái hôn với anh, em mong Huyên Huyên có một gia đình trọn vẹn. Anh có thể nói cho em biết không, anh bây giờ, thật sự có thể là chỗ dựa cho mẹ con em không?”

Lâm Minh thật sự đã say rồi.

Lời Trần Giai nói, anh chẳng nghe lọt được chữ nào.

Chỉ còn biết ôm chặt giai nhân trong lòng, dường như sợ chỉ cần lơi lỏng, cô ấy sẽ rời xa anh mất.

“Anh yêu em, Trần Giai à, anh thật sự yêu em…”

Trần Giai nhìn anh thật lâu, khẽ cười dịu dàng.

“Em cũng yêu anh.”

Bình Luận

0 Thảo luận