Ông Chu Văn Niên buộc lòng phải thừa nhận, những lời Chu Xung nói rất có lý.
Chất lượng nước ở Đạt Hưng sở dĩ xuống cấp đến mức này, hoàn toàn là do những người nuôi hải sâm gây ra.
Việc nuôi hải sâm giống đòi hỏi một lượng lớn hóa chất.
Lượng hóa chất còn tồn đọng, cùng chất dinh dưỡng dư thừa từ thức ăn của hải sâm giống và cả chất thải của chúng, đều bị xả thẳng ra biển.
Hải sâm khô đắt đỏ như vậy, giá trị dinh dưỡng là một lẽ. Nhưng, việc loại bỏ hóa chất tồn đọng trong cơ thể hải sâm bằng quy trình chế biến rườm rà cũng là một yếu tố quan trọng.
“Trước đây, cháu cũng từng đến Đạt Hưng. Mấy nhà nuôi hải sâm keo kiệt ấy đến con đường đàng hoàng còn chẳng buồn sửa, nói gì đến chuyện quan tâm ô nhiễm nguồn nước.” Chu Xung khịt mũi.
Ông Chu Văn Niên khẽ trầm ngâm, rồi nhìn sang Lâm Minh.
“Làm sao cậu biết, lần này hải sâm ở vùng Đạt Hưng sẽ có chuyện?”
Vừa hỏi xong, ông Chu Văn Niên đã thấy mình hỏi hơi thừa.
Quả nhiên là vậy.
Lâm Minh trả lời ông, chỉ vỏn vẹn vài chữ.
“Cháu tính ra mà.”
Nếu là trước vụ Lý Trường Thanh, ông Chu Văn Niên hẳn sẽ cho rằng Lâm Minh đang nói bừa.
Giờ đây, ông không tin cũng không được.
“Nói cách khác, việc cậu đầu tư vào giới giải trí và bất động sản đều sẽ sinh lời. Tất cả đều do cậu tính ra sao?” Ông Chu Văn Niên hỏi lại.
“Đúng vậy.” Lâm Minh gật đầu.
“Vậy còn công ty dược?”
Ông Chu Văn Niên chợt nhận ra, việc không cho Chu Xung theo Lâm Minh học hỏi một phen có vẻ là một lựa chọn sai lầm.
“Ông!”
Lâm Minh nghiêm mặt nói: “Ngay từ đầu, cháu đã không xem công ty dược là một vỏ bọc. Nếu không, cháu đã chẳng bỏ ra hai tỷ bốn trăm triệu để mua miếng đất Long Sơn kia.”
Lâm Minh nghiêm mặt nói: “Rất nhanh, chúng ta sẽ được chứng kiến sự quật khởi của một huyền thoại y học. Bản thân cháu, sẽ là người dẫn dắt toàn bộ ngành dược phẩm Hoa Quốc, vươn ra khắp thế giới!”
Nhìn vẻ hùng tâm tráng chí của Lâm Minh.
Ông Chu Văn Niên thở dài nói: “Ngành dược phẩm Hoa Quốc còn thua kém nước ngoài rất xa. Không biết bao nhiêu người dân đã phải tán gia bại sản vì tiền thuốc men. Mỗi năm, nhà nước bắt giữ những kẻ buôn lậu thuốc lên tới hàng trăm nghìn. Có lẽ, họ làm vậy vì tiền. Quả thực, việc bán thuốc với giá rẻ hơn thị trường rất nhiều đã mang lại hi vọng sống cho những người bệnh nghèo.”
Lâm Minh trầm mặc.
Bất kỳ quốc gia nào cũng đều yêu quý người dân của mình.
Giới chức cấp cao không ai muốn lấy tiền thuốc men của dân để làm giàu. Chẳng qua, dược phẩm đa phần đến từ nước ngoài, mà các công ty dược ấy định giá quá cao.
Cộng thêm các loại thuế, khi đến tay người dân thì giá gần như là trên trời, không thể mua nổi.
Còn với các công ty dược phẩm nội địa Hoa Quốc, mỗi khi có loại thuốc quan trọng ra mắt, Cục Quản lý Dược phẩm đều đích thân tham gia đàm phán giá.
Họ cũng muốn tranh thủ giá thấp nhất cho người dân bình thường. Đáng tiếc, kỹ thuật dược phẩm của Hoa Quốc quả thực còn lạc hậu quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=109]
“Cậu định nghiên cứu những loại thuốc này sao?” Ông Chu Văn Niện hỏi.
“Trước mắt, cháu chỉ nhắm vào thuốc trị cảm cúm. Nếu thấy có hiệu quả, có lẽ sẽ phát triển sang viêm phổi trẻ em, bệnh bạch cầu, tiểu đường, thậm chí là ung thư.” Lâm Minh không nói quá chắc.
“Vậy còn việc định giá?” Ông Chu Văn Niên hỏi tiếp.
Lâm Minh liếc nhìn ông Chu Văn Niên: “Bất kỳ loại thuốc nào, cháu đều sẽ đàm phán giá với Cục Quản lý Dược phẩm.”
Ông Chu Văn Niên thở phào nhẹ nhõm.
Từng là quan lớn vùng biên, ông hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần Cục Quản lý Dược phẩm nhúng tay, họ chắc chắn sẽ ép giá tới cùng.
Trên thực tế, dù là loại thuốc nào ra mắt, đều là độc quyền của công ty sản xuất.
Nếu công ty không chịu nhượng bộ, Cục Quản lý Dược phẩm cũng đành bó tay.
Lâm Minh không nói sẽ tự định giá, mà lại nói sẽ đàm phán với Cục Quản lý Dược phẩm.
Điều này đủ chứng tỏ, cậu ấy sẽ không lợi dụng những loại thuốc mình nghiên cứu ra để áp bức người bệnh.
"Bất kể sau này cháu có nghiên cứu và phát triển được loại thuốc tốt hay không, dù sao thì những lời cháu nói hôm nay, ông sẽ ghi nhớ."
Chu Văn Niên trầm giọng nói: "Ông cũng có thể cam đoan với cháu, chỉ cần cháu làm được, đợi đến khi loại thuốc đầu tiên có hiệu quả điều trị đặc biệt được nghiên cứu ra. Ông sẽ bảo Minh Lễ cấp cho cháu một mảnh đất mà cháu muốn."
Lâm Minh khẽ xúc động.
Đối với một người cẩn trọng, kín kẽ như Chu Văn Niên, mà lại lên tiếng đảm bảo một điều gì đó, thật sự rất khó khăn.
Chỉ mới vừa nãy, Chu Văn Niên còn bảo Lâm Minh tạm gác lại chuyện đất đai. Vậy mà giờ đây lại thay đổi ý định.
Rõ ràng, vị lãnh đạo già đã về hưu này, trong lòng ngày đêm vẫn hướng tới dân chúng.
"Ông lòng son phụng quốc, can đảm vì dân, cháu tự đáy lòng bội phục!"
Lâm Minh quỳ xuống, vái ông 1 cái.
"Nếu cháu có thời gian, có thể đến thăm những vùng nghèo khó. Đến lúc đó, cháu sẽ thấu hiểu lòng ta."
Chu Văn Niên lắc đầu: "Họ đã quá khổ rồi, có những người cả năm còn chẳng kiếm nổi một nghìn đồng. Cháu căn bản không thể tưởng tượng được, rất nhiều trẻ em vùng núi, ngay cả vào mùa đông, cũng chỉ có thể đi chân trần ngoài đường... Họ thật sự không thể chịu thêm bất kỳ áp lực nào nữa!"
Nói đến đây, mắt ông Chu Văn Niên đỏ hoe, giọng hơi nghẹn lại.
“Ông.”
Chu Xung trong lòng cũng thấy khó chịu, liền ngồi xuống cạnh ông.
"Già rồi, không kiểm soát được cảm xúc, làm cho hai đứa cháu phải chê cười rồi." Chu Văn Niên khoát tay.
Lâm Minh mím môi, nói: "Ông, thật ra hôm nay cháu đến còn có một việc khác. So với việc đó, chuyện đất đai ngược lại chỉ là thứ yếu."
“Ồ?”
Ông Chu Văn Niên lộ vẻ hứng thú: “Nói xem nào?”
“Nhà máy hóa chất ở Tây Giao, nên kiểm tra một chút.” Lâm Minh nói.
Sắc mặt Ông Chu Văn Niên cứng lại.
Ngay sau đó, ông đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Có ý gì?”
"Mấy ngày nay cháu cứ cảm thấy hơi bất an, mối băn khoăn này dường như xuất phát từ khu vực nhà máy hóa chất Tây Giao. Có thể cháu nghĩ nhiều thôi, nhưng kiểm tra một chút cũng tốt, xem như lo trước khỏi họa." Lâm Minh nói.
Mí mắt Ông Chu Văn Niên giật lên.
Ông và Lâm Minh mới chỉ tiếp xúc hai lần.
Nhưng ông biết, Lâm Minh chắc chắn không phải loại người nói không có căn cứ.
Quan trọng là năng lực xem bói của Lâm Minh thật đáng sợ. Ngay cả việc kẻ bắt cóc sẽ gõ cửa nhà Lý Trường Thanh sau vài tiếng nữa cũng tính được.
Nếu nhà máy hóa chất không có vấn đề gì, sao Lâm Minh lại cố ý đến đây nói?
“Cháu…Cháu chắc chứ?” Ông Chu Văn Niên hỏi lại.
Nhà máy hóa chất Tây Giao là nhà máy hóa chất lớn nhất thành phố Lam Đảo, phục vụ chủ yếu cho ngành công nghiệp điện tử và năng lượng.
Điều quan trọng nhất, xung quanh nhà máy vẫn còn nhiều khu dân cư cũ, mật độ dân số vẫn rất cao.
Một khi xảy ra vấn đề, thành phố Lam Đảo sẽ không chỉ chịu tổn thất nặng nề, mà tính mạng của cư dân sống xung quanh nhà máy cũng bị đe dọa nghiêm trọng!
“Vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn.” Lâm Minh không nói thêm lời nào.
Tuy nhiên, việc ba lần nhắc đến “kiểm tra” đã khiến tim Ông Chu Văn Niên đập thình thịch trong lồng ngực.
Không chút do dự, Ông Chu Văn Niên lập tức gọi điện cho Chu Minh Lễ.
“Kiểm tra toàn diện!”
Dù Lâm Minh nói đúng hay sai, phòng ngừa rủi ro lúc chưa xảy ra bao giờ cũng tốt.
Về phần Lâm Minh, lúc Chu Văn Niên đang gọi điện cho Chu Minh Lễ, cậu đã rời khỏi đại viện Chu gia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận