Lâm Minh khách sáo với Chu Minh Tông một lát rồi mới cúp máy.
Lúc này, xe cũng đã đến khu chung cư cũ, nơi gia đình bố mẹ Trần Giai đang sống.
Những khu chung cư kiểu này chẳng có gara ngầm, cũng chẳng có bảo vệ.
Cái gọi là "ban quản lý" chỉ là một đôi vợ chồng già ngoài năm mươi, sáu mươi tuổi.
Bất cứ ai cũng có thể lái xe ra vào chung cư 1 cách tùy ý.
Xe Rolls-Royce Phantom chạy thẳng đến dưới lầu số 6. Dưới đó còn đỗ một chiếc BMW 6 Series GT.
"Xe của ai thế nhỉ?" Lâm Minh tùy tiện hỏi.
"Ai mà biết được." Trần Giai lắc đầu.
Trong khu chung cư cũ này, những chiếc siêu xe trị giá năm sáu trăm nghìn thế này quả thật không nhiều.
"Xem ra là con nhà hàng xóm nào đó bỗng nhiên phát tài rồi, cũng giống mình thôi." Lâm Minh trêu ghẹo.
Trần Giai lườm Lâm Minh một cái: "Mau vào lấy đồ của anh đi."
Lâm Minh xách theo bao lớn bao nhỏ cùng Trần Giai lên lầu.
Tầng năm, căn hộ 502.
Cửa chống trộm và cửa chính đều đang mở.
Hai người vừa tới chỗ ngoặt cầu thang liền nghe thấy tiếng một người đàn ông trẻ tuổi vọng ra.
"Chú, dì, Tết Trung thu vừa rồi cháu bận công việc quá, không sắp xếp được thời gian sang thăm hai bác. Hai bác đừng trách cháu nhé."
"Không không, cháu đối xử với hai ông bà già này đã quá tốt rồi..."
Câu sau cùng là giọng bà Lữ Vân Mai.
Giọng bà nghe có vẻ hơi ngượng.
Chỉ nghe người đàn ông trẻ tuổi kia nói tiếp: "Nói đến cũng thật khéo, dự án công ty lần này lại ở quê bác, làng Ngọc Sơn ấy ạ. Cháu nhân tiện ghé qua thăm hai bác luôn. Sau này cháu sẽ thường xuyên ở thành phố Lam Đảo này để giám sát dự án. Nếu lúc nào tiện đường ghé qua ăn cơm, hai bác đừng chê cháu phiền nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=116]
Bởi vì, cơm bác nấu ngon quá trời luôn, ha ha!"
Ở chiếu ngoặt cầu thang.
Lâm Minh nhìn sang Trần Giai.
Thấy cô nhíu chặt mày, hiển nhiên đã biết đối phương là ai.
"Triệu Nhất Cẩn phiên bản nam sao?" Lâm Minh trêu.
Trần Giai mím môi: "Hắn tên là 'Phương Triết', là đối tượng xem mắt dì hai giới thiệu cho em."
Nghe thấy lời này, Lâm Minh lập tức im lặng.
Thực ra, anh đã đoán được đại khái thân phận người đó rồi, nhưng cũng không bận tâm lắm.
Giống như Trần Giai có thể cảm nhận được tình yêu của anh, Lâm Minh cũng cảm nhận được tình yêu của Trần Giai dành cho mình.
Anh quá hiểu con người Trần Giai.
Nếu cô thực sự có ý định khác, cô tuyệt đối sẽ phân rõ ranh giới với anh, chứ không phải như bây giờ.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy tay Lâm Minh.
Lâm Minh ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Giai đang nhìn anh.
"Anh tin em không?" Trần Giai hỏi.
Lâm Minh hỏi lại: "Vậy em có tin anh không?"
Hai người nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười.
Không có câu trả lời, nhưng cả hai cùng lúc đã cho ra đáp án.
Chỉ nghe Trần Giai giải thích: "Hai năm trước, dì hai đã tự ý cho Phương Triết số liên lạc của em. Em không gặp mặt hắn, nhưng hắn lại lấy ba mẹ em làm mục tiêu, thường xuyên lui tới nhà em."
"Vậy thái độ của ba mẹ em đối với hắn thế nào?" Lâm Minh vội hỏi.
Anh lo lắng nhất là cái nhìn của ông Trần An Nghênh và bà Lữ Vân Mai. Dù sao Trần Giai cũng nói, muốn tái hôn, trước hết phải được người nhà cô ấy đồng ý.
“Khoan hãy nói thái độ của bố mẹ đối với anh ta. Sau khi ly hôn, anh cũng đến nhà em vài lần, ba mẹ đối xử với anh thế nào, anh không cảm nhận được sao?" Trần Giai hỏi ngược lại.
Lâm Minh thoáng bối rối: "Vậy sao họ lại đối xử với Phương Triết này vẫn... thân thiện thế?"
"Mỗi lần đến, hắn đều mang rất nhiều đồ cho ba mẹ em, lại luôn hỏi han ân cần. Người ta đối xử tử tế, cười nói ngọt ngào như thế. Lẽ nào, ba mẹ em lại có thể thẳng thừng mắng người ta rồi đuổi đi?"
Trần Giai dừng lại một chút, nói thêm: "Anh biết mà, ba mẹ em không thích mấy thứ này, chỉ là tình cảnh lúc đó khác thôi."
Lâm Minh không biết nói gì.
Thật ra, Trần Giai đã nói rất khéo rồi.
Hai năm trước, Lâm Minh mỗi lần tới nhà ông bà Trần đòi tiền hoặc gây chuyện.
Nếu so sánh anh là 'bóng tối', thì Phương Triết lúc đó chu đáo, dịu dàng, có lẽ chính là 'ánh sáng' trong mắt hai ông bà Trần An Nghênh.
"Chúng ta vào thôi."
Trần Giai nói: "Trước đây, em từ chối đủ kiểu, Phương Triết vẫn không để tâm. Hôm nay, anh đã đến rồi thì tiện thể nói rõ mọi chuyện luôn."
"Chờ một chút."
Lâm Minh kéo tay Trần Giai: "Cái đó... nghe thêm một chút nữa đi?"
Trần Giai hơi do dự, nhưng vẫn thuận theo ý Lâm Minh.
"Tiểu Phương à, cháu gặp Giai Giai chưa?"
Trong phòng khách, tiếng ông Trần An Nghênh vọng ra.
Chỉ nghe Phương Triết cười khổ: "Gặp rồi ạ, nhưng cháu chỉ lén đến dưới lầu công ty của cô ấy để nhìn trộm thôi. Trần Giai chưa từng cho cháu cơ hội gặp mặt, cháu nghĩ cô ấy chắc chắn rất ghét cháu. Thậm chí, nhiều lần cô ấy còn cho số điện thoại của cháu vào danh sách chặn, cháu phải liên tục đổi số mới liên lạc được với cô ấy."
"Vậy, nó có thêm WeChat của cháu không?" Ông Trần An Nghênh lại hỏi.
"Có ạ, cô ấy gửi cho cháu một tin nhắn từ chối rồi xóa cháu luôn." Phương Triết cười khổ càng đậm.
Nghe những lời này, Lâm Minh thực sự có loại xúc động muốn ôm chặt lấy Trần Giai.
Người phụ nữ này, trước nay vốn không thiếu đàn ông theo đuổi.
Thế mà, đúng vào những năm tháng anh chìm trong sự bết bát. Cô lại âm thầm và dứt khoát từ chối mọi sự mập mờ, không cho bất cứ người đàn ông nào có cơ hội. Cô vẫn kiên trì với cuộc hôn nhân đầy đau khổ, dằn vặt này, vẫn một lòng giữ gìn cái gia đình đã tan nát này!
"Anh xin lỗi..." Lâm Minh nhẹ giọng nói.
Trần Giai lộ vẻ tinh nghịch: "Em còn tưởng anh sẽ tức giận cơ đấy, giống như lúc em nghe tin Triệu Nhất Cẩn đến vậy."
Nhắc tới chuyện này, Lâm Minh không khỏi bật cười: "Đúng rồi nhỉ, vừa nãy Trần đại tiểu thư còn giận đùng đùng, thoáng cái lại xuất hiện thêm Phương Triết này. Anh có phải cũng nên giận thêm chút nữa không mới phải? Bằng không, em lại nghĩ anh không để tâm đến em."
"Anh dám!" Trần Giai trừng mắt.
Đúng lúc này, tiếng ông Trần An Nghênh lại lần nữa vang lên.
"Tiểu Phương à, mấy năm nay cháu đối tốt với hai bác, hai bác đều thấy cả, cũng ghi tạc trong lòng."
"Nhưng, chuyện tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được."
"Lâm Minh là người đàn ông Giai Giai tự mình lựa chọn, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, ít nhất Giai Giai vẫn nguyện ý kiên trì với tình cảm này."
"Chúng ta là cha mẹ nó, hai bác sẽ không mạnh mẽ chia rẽ cuộc hôn nhân và gia đình thuộc về nó."
"Hai năm nay, những lời này hai bác đã nói với cháu không dưới mười lần rồi, nhưng sao cháu lại không chịu nghe vậy? Cháu kiên trì như thế, thật sự không cần thiết đâu!"
Phương Triết trầm mặc một lát, nói: "Nhưng theo cháu được biết, Trần Giai hiện tại đã ly hôn rồi ạ."
Ông Trần An Nghênh thở dài: "Hai bác nói thật với cháu, con gái mình, hai bác hiểu nhất. Nó cho dù ly hôn, cũng vẫn còn vương vấn đến Lâm Minh, cháu không thể nào có cơ hội đâu. Bất kỳ người đàn ông nào, đều không thể có cơ hội!"
"Nếu cô ấy đã ly hôn, vậy chứng minh cô ấy đã chuẩn bị dứt khoát rồi. Cháu tin chỉ cần cháu kiên trì không bỏ cuộc, một ngày nào đó sẽ lay động được cô ấy." Phương Triết vẫn không tính bỏ cuộc.
"Cháu..."
Ông Trần An Nghênh hừ một tiếng: "Dù sao thì, những gì cần nói, hai bác đã nói từ lần đầu cháu đến rồi. Trước không nói Lâm Minh hiện tại đã làm ra thay đổi, ngay cả khi thằng bé không thay đổi, vẫn cứ bết bát như trước, nhưng chỉ cần Giai Giai không buông lời từ bỏ, thì hai chúng ta đây, sẽ mãi mãi là chỗ dựa kiên cường nhất cho con bé!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận