Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 111: Bạn học cũ

Ngày cập nhật : 2025-10-16 21:54:02
Lâm Minh đương nhiên không nghi ngờ gì năng lực của Triệu Nhất Cẩn.

Trước khi tốt nghiệp đại học, Triệu Nhất Cẩn đã chọn sang MIT để tiếp tục học.

Cô ấy liên tiếp hoàn thành cả bằng thạc sĩ lẫn tiến sĩ

Một người tài giỏi như cô ấy, bất kỳ xí nghiệp nào cũng sẽ vô cùng coi trọng.

“Bốn năm gặp lại, xem ra anh không mấy vui vẻ nhỉ?”
Triệu Nhất Cẩn nhìn thẳng vào Lâm Minh.

Khóe miệng Lâm Minh hơi giật giật.

Nếu chỉ là bạn học cũ gặp lại, anh đương nhiên sẽ vui.

Mấu chốt là người phụ nữ này rõ ràng đã chuẩn bị từ trước. Điều này khiến Lâm Minh hơi mơ hồ, không rõ ý đồ của cô ta.

“À… Lão Hàn đâu?” Lâm Minh hỏi, cố ý lảng tráng.

“Hàn tổng ra ngoài có chút việc, chắc là sắp về rồi.” Triệu Nhất Cẩn đáp.

Lâm Minh vội nói: “Nếu lão Hàn không có ở đây, vậy tôi xin phép về trước, lần sau ghé lại.”

Nói rồi, anh định rời đi.

“Lâm Minh, anh đứng lại đó cho tôi!”

Triệu Nhất Cẩn tức tối nói: “Tôi đâu phải cọp cái, anh sợ tôi ăn thịt anh chắc?”

“Tôi có nói cô là cọp cái đâu.” Lâm Minh ngượng ngùng đáp.

“Vậy anh sợ cái gì? Đây là văn phòng, tôi có làm gì được anh đâu. Anh định cả đời này không gặp lại tôi sao?”

Nghe những lời này, Lâm Minh chỉ đành bất đắc dĩ dừng bước.

Anh không cách nào chấp nhận tình yêu nồng nhiệt mà Triệu Nhất Cẩn dành cho mình, nhưng cũng không thể coi cô ấy như ôn thần mà tránh xa.

Hơn nữa, thời đại học, Triệu Nhất Cẩn quả thực đã âm thầm giúp đỡ Lâm Minh không ít chuyện.

“Nếu anh còn coi tôi là bạn, thì ngồi xuống đi!” Triệu Nhất Cẩn giận dỗi nói.

Lâm Minh vừa ngồi xuống vừa hỏi chuyện: “Tôi nhớ quê cô không phải ở tỉnh Đông sao? Sao Đặc Uy Quốc Tế lại phái cô đến thành phố Lam Đảo này nhậm chức tổng giám đốc điều hành vậy?”

“Anh đang muốn moi chuyện của tôi à? Thế tôi trả lời thế nào thì mới khiến anh vừa lòng đây?”

Đôi mắt to của Triệu Nhất Cẩn tràn ngập vẻ tinh quái: “Tôi nên nói là trùng hợp? Hay nói, chính là vì biết anh ở Lam Đảo, nên tôi mới cố tình xin điều về đây?”

“Ừm, tôi nghĩ chắc là trùng hợp thôi.” Lâm Minh nghiêm túc nói.

Sâu trong đáy mắt Triệu Nhất Cẩn thoáng hiện lên chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Kể tôi nghe chuyện của anh đi.”

Triệu Nhất Cẩn lại cười nói: “Anh Lâm của chúng ta mấy năm nay xem ra cũng trải qua không ít chuyện nhỉ. Đầu tiên là sa cơ lỡ vận, sau đó lại vươn lên từ nghịch cảnh. Nghe Tổng giám đốc Hàn nói, hình như anh đã thành lập công ty dược phẩm. Hàn tổng chính là sang chỗ anh nhậm chức phải không?”

“Ừm.” Lâm Minh gật đầu.

“Hai người còn cùng nhau mở một công ty hải sản nữa đúng không?”

“Ừm.”

“Tôi có tra trên mạng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=111]

Hiện giờ, anh còn đứng tên một công ti giải trí Phượng Hoàng và một công ti bất động sản Phượng Hoàng nữa.”

“Ừm.”

“Anh có cần thêm người không?”

“Có.”

“Vậy tôi cũng sang đó làm việc nhé?”

“Ừm.”

Triệu Nhất Cẩn tức thì tươi cười rạng rỡ: “Lâm tổng, hợp tác vui vẻ nhé!”

“Ừm.”

“Ưm?”

Lâm Minh sực tỉnh sau một thoáng ngẩn ngơ: “Cô vừa nói gì cơ?”

Triệu Nhất Cẩn nhìn Lâm Minh với ánh mắt nóng bỏng: “Anh vừa đồng ý rồi nhé, tôi sẽ tới công ty anh làm việc.”

“Làm sao có thể được?”

Lâm Minh sợ quá đứng bật dậy, chỉ muốn tự tát vào mặt mình hai cái.

“Đại trượng phu một lời đã nói ra, tứ mã nan truy đấy nhé!”

“Bốn ngựa khó đuổi thì năm ngựa, không được thì sáu ngựa, tóm lại chuyện này tuyệt đối không được!” Lâm Minh vẻ mặt đầy cảnh giác.

Anh đã sớm cảm thấy việc Triệu Nhất Cẩn đến đây không phải là trùng hợp, giờ xem ra quả nhiên đã bị mình đoán trúng rồi.

Sang công ty mình làm việc ư?

Nực cười!

Lâm Minh hiện tại đích thực đang cần nhân tài, đặc biệt là loại nhân tài cấp cao như Triệu Nhất Cẩn.

Nếu Triệu Nhất Cẩn thật sự tới…Thế thì có mà bị Trần Giai đấm chết mất!

“Ngay cả một câu đùa cũng không chịu nổi, anh vẫn nhạt nhẽo như vậy.” Triệu Nhất Cẩn bĩu môi.

Lâm Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Anh lén nhìn Triệu Nhất Cẩn một cái, phát hiện người phụ nữ này dường như lúc nào cũng đang chăm chú nhìn mình.

Cứ như vậy mãi, Lâm Minh e là sẽ không thể kiên trì được nữa.

“À... chúng ta cùng tuổi, cô hiện tại chắc cũng đã kết hôn rồi nhỉ?” Lâm Minh chống chế, tìm đại một câu chuyện để nói.

“Chưa có, hiện tại tôi chính là ‘gái ế’ mà mọi người hay nói đó.” Triệu Nhất Cẩn nhún vai.

Lâm Minh gượng gạo cười: “Đâu có đâu có, nếu thật sự là ‘gái ế’, thì cô cũng là ‘gái ế vàng’ đấy.”

“Thật sao? Vậy anh có thích ‘gái ế vàng’ 30 tuổi không?”

Lâm Minh: “...”

Anh đang định nói rõ lập trường thủy chung của mình với Trần Giai.

Anh lại sợ mình hiểu lầm ý của Triệu Nhất Cẩn.

Nếu thật sự là thế thì xấu hổ chết.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra.

Hàn Thường Vũ cuối cùng cũng đã trở về!

Lâm Minh mừng như bắt được vàng, theo phản xạ thốt lên: “Cứu tinh!”

“Cứu tinh? Cái gì cứu tinh?” Hàn Thường Vũ vẻ mặt ngơ ngác.

Lâm Minh ho khan vài tiếng: “Không có gì, chỉ là tôi nhớ anh đến phát điên rồi, ai dè ông lại vắng mặt.”

Hàn Thường Vũ: “...”

Thái độ bất thường này của Lâm Minh khiến anh lập tức nghĩ đến Triệu Nhất Cẩn.

Chỉ thấy Triệu Nhất Cẩn đang nhìn chằm chằm Lâm Minh, ánh mắt chan chứa nhu tình gần như muốn tràn ra ngoài.

“Tổng giám đốc Triệu, cô và Lâm Minh quen biết nhau sao?” Hàn Thường Vũ hỏi.

Triệu Nhất Cẩn mỉm cười: “Đâu chỉ là quen biết? Ngày trước, tôi theo đuổi anh ấy ròng rã sáu bảy năm trời, cuối cùng chỉ có thể rời đi trong buồn bã.”

Hàn Thường Vũ suýt chút nữa hộc máu.

Trước đó, Triệu Nhất Cẩn có hỏi về hướng đi tiếp theo của anh ấy. Anh cũng không giấu giếm, nói cho cô biết mình sẽ sang công ty dược Phượng Hoàng.

Lúc đó, Triệu Nhất Cẩn lại chưa hề nói cô quen biết Lâm Minh.

Chợt nhớ ra điều gì, Hàn Thường Vũ lại hỏi: “Tổng giám đốc Triệu từ bỏ mức lương 8 triệu đô la Mỹ mỗi năm, từ bỏ cơ hội thăng chức lên phó tổng giám đốc tập đoàn, cố tình xin điều đến thành phố Lam Đảo này… Chỉ vì Lâm Minh thôi sao?”

“Anh đoán xem.”

Triệu Nhất Cẩn tuy đang nói chuyện với Hàn Thường Vũ, nhưng đôi mắt lại chưa từng rời khỏi Lâm Minh.

Câu trả lời mang tính úp mở đó, cũng coi như khiến Hàn Thường Vũ bừng tỉnh.

Trước đây, anh ấy vẫn vô cùng khó hiểu, tại sao Triệu Nhất Cẩn lại từ bỏ tiền đồ sáng lạn của mình, lại chạy đến thành phố Lam Đảo.

Bây giờ, anh ấy cuối cùng đã hiểu ra.

“Thế giới thật sự quá nhỏ bé. Không ngờ Tổng giám đốc Triệu Nhất Cẩn, từ trụ sở chính ở nước ngoài xa xôi, lại có một đoạn quá khứ không ai biết với Lâm Tổng.” Hàn Thường Vũ cười khổ nói.

“Tình yêu ấy mà, chẳng phân biệt biên giới, cũng không có khoảng cách.”

Triệu Nhất Cẩn không biết là nói với Lâm Minh, hay chỉ đang tự nói.

“Hi vọng lần này, sẽ không còn là tình đơn phương của mình nữa.”

“À bạn học cũ, tôi với lão Hàn còn có chút việc, xin phép đi trước nhé.”

Lâm Minh vội kéo Hàn Thường Vũ đi thẳng ra ngoài.

Triệu Nhất Cẩn không ngăn cản nữa.

Cô đứng tại chỗ, nhìn cửa văn phòng đóng lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

“Lâm Minh, tôi rất muốn xem, anh làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi?”

Bình Luận

0 Thảo luận