Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 127: Không nên ép tôi

Ngày cập nhật : 2025-10-21 12:54:13
Sau bữa tối quây quần cùng bố mẹ, Lâm Minh đặt vé máy bay đi thành phố Thiên Hải vào ngày kia.

Trụ sở chính của Công ty Truyền thông Ma Tước đặt tại thành phố Thiên Hải.

Tám giờ tối.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Minh, Phương Triết lại gọi điện tới.

“Ngủ rồi à?”

Phương Triết hỏi.

Lâm Minh mỉm cười nói: “Anh Phương, giọng điệu này của anh đâu giống đang đàm phán, nghe cứ như thể tôi vừa cướp vợ anh vậy.”

“Bớt nói nhảm.”

Phương Triết thực sự không muốn đôi co với Lâm Minh. Bởi lần nào hắn cũng chịu thua dưới tay gã này.

“Mức giá anh đưa ra tôi đã báo lên rồi, ban lãnh đạo của tập đoàn nhất trí từ chối.”
Phương Triết nói.

“ Vậy anh Phương gọi điện cho tôi làm gì?” Lâm Minh khó hiểu.

“Anh còn giả vờ không biết? Đã dính dáng đến số tiền lên đến hàng trăm tỷ, đời nào chỉ nói một lần là xong?” Phương Triết tức đến ngứa răng.

“Tôi đã bảo rồi mà, chúng ta chắc chắn có cơ hội hợp tác, chỉ là anh Phương cứ không tin, bây giờ phục chưa?

“Phục cái khỉ mốc!”
Phương Triết nổi trận lôi đình mắng: “Chín giờ sáng mai, vẫn là quán cà phê hôm qua gặp. Lần này đừng có đặt lung tung cho tôi, tôi thích uống Cappuccino chứ không phải nước lọc.”

Nói xong, Phương Triết dập máy trước.

Lâm Minh chỉ biết bật cười bất đắc dĩ.

Rõ ràng là gã này đang cầu mình, vậy mà trông cứ như thể mình mới là người đi xin vậy?

"Đúng là một gã thú vị!"



Ngày 10 tháng 10.

Chín giờ sáng.

Phương Triết có mặt tại quán cà phê Thanh Dao đúng giờ hẹn.

Điều đầu tiên hắn làm khi bước vào là quét mắt nhìn lướt những thứ bày trên bàn.

Có đủ loại điểm tâm ngọt và cả một ly Cappuccino.

Thấy vậy, lúc này Phương Triết mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“Bữa này anh trả tiền nhé.”

Lâm Minh nói: “Hôm qua, anh lại chỉ trả tiền nước lọc của mỗi mình, thật là hay ho quá nhỉ. Tôi xem anh như tri kỷ, còn anh thì xem tôi là thằng ngốc à?”

Đương nhiên, Phương Triết không phải là keo kiệt đến mức ấy. Chẳng qua, hắn bị Lâm Minh chọc tức đến mức không muốn trả tiền cho gã mà thôi.

“ Không bỏ độc đấy chứ?”

Phương Triết vừa ngồi xuống vừa hỏi.

Lâm Minh trợn trắng mắt rồi nói.

“Hôm qua, bố của Giai Giai gọi điện cho tôi, nói mấy năm nay anh đối xử với họ rất tốt, lần nào cũng mang không ít đồ đạc, còn hỏi han ân cần. Dựa vào điểm này, tôi có thể nhượng bộ một chút. Dù sao đi nữa, tôi thật sự là một đứa con rất hiếu thảo.”

Phương Triết trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng của Lâm Minh.

Hắn nhìn Lâm Minh:
“Lúc này mới xem như mở đầu một cuộc đàm phán bình thường. Anh tính nhượng bộ bao nhiêu?”

“Một lồng nuôi hải sâm giá 100 nghìn, Tập đoàn Sao Trời bồi thường theo mức giá 4 triệu 9 là được.” Lâm Minh nói.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=127]


Phương Triết đặt tách cà phê trong tay xuống: 100 nghìn quá ít, so với khoản bồi thường khổng lồ 5 triệun thì số này thậm chí còn chẳng đáng kể.

“Anh còn muốn tôi phải mất mát thêm nữa à?”

Lâm Minh liếc mắt nhìn Phương Triết:
“Tôi có 2466 lồng nuôi hải sâm, mỗi lồng sinh lợi 100 nghìn, việc này đủ khiến Tập đoàn Sao Trời mất đi khoản lợi nhuận gần trăm tỷ đồng. Anh biết trăm tỷ là khái niệm gì không?

Phương Triết xua xua tay:
“Hôm qua, bộ phận tài vụ đã tổng hợp lại giá anh mời chào. 2466 lồng hải sâm, tính theo giá 5 triệu mỗi lồng, tương đương 123 tỉ. Đây mới chỉ là lồng hải sâm. Còn khu vực mặt biển đó, tính theo yêu cầu của anh là 50 triệu một mét vuông mặt biển, tổng giá trị lại là 15 tỷ. Hai khoản này cộng lại, tổng cộng là 273 tỷ. Anh hỏi tôi có biết trăm tỷ là khái niệm gì không, vậy tôi cũng muốn hỏi anh, anh biết 273 tỷ là khái niệm gì không? Nhìn khắp thành phố Lam Đảo của anh, có mấy công ty đạt giá trị thị trường lên tới 273 tỷ đồng? Cây cầu vượt biển vịnh Giao Châu nổi tiếng cả nước, tổng vốn đầu tư cũng chỉ khoảng 100 tỷ thôi. Nếu tập đoàn sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền bồi thường như vậy, vậy tại sao không chuyển thẳng đến địa điểm khác?

Lâm Minh nhấp một ngụm cà phê, rồi chậm rãi nói:
“Thứ nhất, độ sâu nước biển, môi trường chung và nền kinh tế tổng hợp ở khu vực thôn Ngọc Sơn đều phù hợp với yêu cầu chọn địa điểm của Tập đoàn Sao Trời. Thứ hai, thôn Ngọc Sơn ba mặt giáp núi, một mặt hướng biển, cực kỳ thích hợp cho Tập đoàn Sao Trời tiến hành san núi lấp biển. Điều này sẽ mang lại tiện lợi cực lớn trong vận chuyển và sử dụng vật liệu, càng giúp Tập đoàn Sao Trời tiết kiệm được một khoản chi phí khổng lồ. Còn cụ thể tiết kiệm được bao nhiêu, tôi tin bên bộ phận tài vụ của Tập đoàn Sao Trời còn rõ hơn tôi nhiều. Thứ ba, cả thành phố Lam Đảo và tỉnh Đông đều đưa ra các chính sách ưu đãi và trợ cấp tuyệt đối, điều mà các tỉnh thành khác không thể đưa ra. Tổng hợp lại những điểm trên, tôi cảm thấy Tập đoàn Sao Trời sẽ không vì số tiền cỏn con 273 tỷ này mà đổi địa điểm, làm vậy đối với Tập đoàn Sao Trời chỉ là lợi bất cập hại.

Nghe đến đây, Phương Triết không khỏi nhìn Lâm Minh thêm một cái thật sâu.

Hắn đương nhiên đều hiểu những điều Lâm Minh nói.

Nhưng hắn là tổng giám đốc bộ phận dự án của xưởng đóng tàu Sao Trời, còn Lâm Minh thì là ai?

Nếu trước đây Phương Triết chỉ xem Lâm Minh như một gã nhà giàu mới nổi để đối phó, thì giờ đây, hắn cảm thấy mình không nhìn rõ sâu cạn của Lâm Minh.

“Anh phải hiểu, cho dù Xưởng đóng tàu Sao Trời đổi địa điểm, cho dù chính sách ưu đãi của các tỉnh thành khác không cao bằng ở đây, cho dù sẽ tăng thêm chi phí… thì cũng tuyệt đối không lên đến con số 270 tỷ.” Phương Triết vẫn lắc đầu.

Lâm Minh ngồi thẳng người: “Nói như vậy…Dự án lần này của Tập đoàn Sao Trời, nguyên nhân chủ yếu là ở việc xây dựng cảng, xưởng đóng tàu chỉ là thứ yếu. Nếu chỉ đơn thuần là xưởng đóng tàu thì quả thật ở đâu cũng được, nhưng cảng thì không!

Hơi ngừng một lát, Lâm Minh nói tiếp:
“Phần còn lại chắc tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ? Tóm lại, khu vực thôn Ngọc Sơn này khẳng định là nơi thích hợp nhất để xây dựng cảng. Anh và tôi đều hiểu, Tập đoàn Sao Trời sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định chọn địa điểm ở đây, cho nên anh Phương cũng đừng lấy chuyện này ra để ép tôi.”

“Anh biết ban đầu tôi có ấn tượng gì về anh không?” Phương Triết bỗng nhiên hỏi.

“Xin được lắng nghe.” Lâm Minh đáp.

“Thằng vô lại, đồ vô dụng, tên bợm rượu, con bạc khát nước!” Phương Triết nói thẳng.

Lâm Minh hơi mỉm cười:
“Không riêng gì anh, tất cả những người biết quá khứ của tôi đều nghĩ như vậy.”

“Hôm nay, tôi mới phát hiện, muốn nhìn rõ một người, thật sự cần dùng mắt để nhìn, chứ không phải nghe lời người khác nói.”

Phương Triết lại nói.

“Ép không được thì tính dùng chiêu mềm à?” Lâm Minh chớp chớp mắt.

“Tôi chỉ là cảm thấy, trên phương diện cạnh tranh tình cảm với Trần Giai, khả năng cạnh tranh của tôi yếu đi rất nhiều.” Phương Triết thừa nhận.

Sắc mặt Lâm Minh hơi lạnh đi: “Tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ ý định với Trần Giai đi. Mặc kệ trước kia tôi đối xử với cô ấy thế nào, ít nhất, trong thế giới của tôi lúc này, Trần Giai và Huyên Huyên là những người quan trọng nhất. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện nghiêm túc với anh như thế này, cũng hy vọng anh có thể nhớ kỹ lời tôi vừa nói. Bất kỳ kẻ nào dám mơ ước Trần Giai và Huyên Huyên, tôi sẽ không coi các người là đối thủ, mà là kẻ địch. Tôi trước nay chưa từng là một người lương thiện. Tôi chỉ có thể khuyên các người, đừng ép tôi phải trở nên tàn nhẫn!

Phương Triết khẽ lắc ly Cappuccino trong tay, không nói gì.

Chỉ nghe Lâm Minh nói tiếp:
“Nếu anh có thể nghe lọt tai lời tôi nói, vậy về vấn đề khu vực mặt biển, tôi có thể nhượng bộ thêm 10 triệu. Một mét vuông mặt biển, chỉ cần 40 triệu thôi!

Bình Luận

0 Thảo luận