“Anh Lâm!”
Chu Xung vội vàng chạy theo ra ngoài.
“Còn chuyện gì sao?” Lâm Minh cười hỏi..
Chu Xung mặt mày căng thẳng: “Anh Lâm, nhà máy hóa chất bên đó thật sự sẽ có chuyện sao?”
“Chứ còn gì nữa? Cậu nghĩ tôi cần thiết phải phải lừa ông cụ à?” Lâm Minh lắc đầu.
“Vậy… sẽ xảy ra chuyện gì?
Đối mặt với Chu Xung, Lâm Minh không còn giữ vẻ úp mở như khi nói chuyện với Chu Văn Niên. Anh nói thẳng: “Nhà máy hóa chất có mấy đường ống đã bắt đầu rò rỉ rồi, chẳng hiểu mấy tay lãnh đạo bên đó làm ăn kiểu gì nữa. Nếu không kịp thời khắc phục, sáng sớm ngày kia, thành phố Lam Đảo sẽ ‘nổi tiếng’ khắp thế giới đấy!”
“Tê!!!”
Chu Xung hít một hơi thật sâu
Nổi tiếng khắp thế giới?
Đó chắc chắn không phải tin tức bình thường rồi!
“Cậu tò mò lắm sao?” Lâm Minh cười như không cười nói.
“Vâng!” Chu Xung vội vàng gật đầu.
Lâm Minh liền nói: “Nhà máy hóa chất sẽ phát nổ, người dân xung quanh thương vong hơn 5000 người, phạm vi 50 km bị khí độc bao phủ. Toàn bộ dàn lãnh đạo tỉnh Đông sẽ bị cách chức từ trên xuống dưới!”
Nghe những lời này, Chu Xung kinh sợ đến ngây người!
Lâm Minh cũng thầm than cho số phận lận đận của nhà họ Chu.
Trước đó, vì vụ rượu vang đỏ, Lâm Minh đã ‘kéo’ nhà họ Chu lại từ bờ vực. Giờ đây, lại nảy sinh chuyện nhà máy hóa chất. Nếu không có Lâm Minh, chắc chắn Chu Minh Lễ sẽ là người đầu tiên hứng chịu hậu quả từ vụ việc này. Cơn thịnh nộ từ Đế Đô, tuyệt đối không phải thứ Chu Minh Lễ có thể gánh vác nổi.
“Anh Lâm, vậy… vậy bây giờ đi kiểm tra thì còn cứu vãn kịp không?” Chu Xung run giọng hỏi.
“Vớ vẩn, nếu không còn đường cứu vãn, tôi đến đây nói chuyện này làm gì?”
Lâm Minh vỗ vai Chu Xung: “Yên tâm, sẽ không có gì to tát đâu. Việc cậu cần làm bây giờ, là tập trung hơn vào vấn đề hải sâm ở thị trường Đạt Hưng. Nếu không có gì bất ngờ, hiện tại giá cả của hải sâm con, hải sâm thành phẩm, hay hải sâm khô đều đã bắt đầu tăng lên rồi.”
Nói đi nói lại, Chu Xung nào còn tâm trí mà bận tâm chuyện hải sâm nữa? Hắn thừa hiểu vụ nổ nhà máy hóa chất sẽ gây ra hậu quả kinh khủng thế nào. Trực tiếp nhất, chính là Chu gia hắn, lại sắp gặp tai ương!
…
Giữa trưa, Lâm Minh đến Thần Thành.
Lâm Thành Quốc gọi điện cho anh, nhất quyết bảo anhsang đây ăn cơm.
Thấy mẹ Trì Ngọc Phân bưng món thịt cuốn thơm lên, Lâm Minh lập tức thèm chảy nước miếng. Sơn hào hải vị quý đến mấy, cũng chẳng bằng hương vị mẹ nấu.
“Con ăn từ từ thôi.”
Trì Ngọc Phân thấy Lâm Minh ăn ngấu nghiến, lại nói: “Mẹ gọi điện cho Giai Giai rồi, con bé chỉ có một tiếng nghỉ trưa, không thì cũng sang đây rồi.”
“Có được một người mẹ chồng tốt như mẹ, chắc chắn Trần Giai cũng hạnh phúc lắm ạ.” Lâm Minh đúng lúc nịnh bợ một câu.
Lâm Thành Quốc lúc này hỏi: “Khi nào thì khu công nghiệp dược phẩm của con có thể chuẩn bị xong? Không phải con nói để Giai Giai đi quản lý sao? Như vậy sau này con bé cũng tự do hơn, lúc nào cũng có thể sang đây ăn cơm.”
Lâm Minh quả thật định giao dược phẩm Phượng Hoàng cho Trần Giai quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=110]
Đây cũng là lý do chính khiến anh ‘đào’ Hàn Thường Vũ về. Hiện tại, Trần Giai chưa có kinh nghiệm quản lý, Lâm Minh cũng không thể bắt cô ấy làm từ vị trí nhân viên cơ sở được, đành để Hàn Thường Vũ giúp đỡ trước. Đương nhiên, đại cục vẫn do Lâm Minh kiểm soát. Khu công nghiệp còn chưa đầy một tháng nữa là hoàn thành, quả thật Trần Giai cũng nên nghỉ việc rồi.
“Chiều nay con sẽ tìm cô ấy nói chuyện.” Lâm Minh nói.
Lâm Thành Quốc lại dặn: “Còn bên nhà thông gia, con không có việc gì thì chịu khó qua lại thăm nom, đừng để mỗi bố mẹ con ở đây ‘hưởng phúc’. Con bé Giai Giai này bố mẹ biết, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khao khát lắm đấy. Hai bên đều là cha mẹ, không thể bỏ bê bên nào được. Sớm đón hai ông bà thông gia sang đây, bố mẹ con vừa có người trò chuyện, con với Giai Giai cũng thêm gắn bó tình cảm.”
Lâm Minh giơ ngón tay cái lên: “Bố, bố thật sự là một người thông tình đạt lý!”
Lâm Thành Quốc hừ một tiếng: “Ông già này của con thì tài cán gì, nhưng làm người thì vẫn có ‘số má’ đấy.”
“Ông cứ khoác lác!” Trì Ngọc Phân lườm Lâm Thành Quốc một cái.
Ăn trưa xong, Lâm Minh ghé trung tâm thương mại mua một ít đồ. Sau đó bắt taxi đến Đặc Uy Quốc Tế.
“Lâm tổng.”
“Chào Lâm tổng ạ.”
Mấy cô nàng lễ tân thấy Lâm Minh tới, mắt sáng rực lên. Đâu phải chỉ có đàn ông mới thích ngắm phụ nữ đẹp. Đối với phụ nữ mà nói, trai đẹp cũng hấp dẫn lắm chứ. Nhất là kiểu vừa đẹp trai vừa giàu có như Lâm Minh.
“Chào các cô.”
Lâm Minh mỉm cười vẫy tay chào lại, rồi bước vào thang máy, đi thẳng đến văn phòng Hàn Thường Vũ.
“Đúng là đẹp trai thật đấy!”
“Tiếc quá, người đẹp trai như vậy lại kết hôn rồi.”
“Nghe nói Hàn Tổng cũng nghỉ việc để sang công ty Lâm tổng đấy.”
“Vậy là sau này mình không còn được ngắm hai ‘kim cương độc thân’ đẹp trai này nữa rồi, ước gì được sang công ty Lâm tổng làm việc.”
“Phải đấy, phải đấy, chị tổng tài mới tới nghiêm khắc quá, đứng trước mặt chị ấy mình còn chẳng dám thở mạnh.”
“...”
Thật không ngờ, Hàn Thường Vũ lại không có ở văn phòng. Chỉ có một người phụ nữ mặc đồ công sở gọn gàng đang ngồi vào vị trí của Hàn Thường Vũ. Càng bất ngờ hơn. Người phụ nữ này lại là một người quen!
“Là cô?”
Khi đối phương ngẩng đầu lên, Lâm Minh không kìm được thốt lên kinh ngạc. Rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống.
“Sao lại không thể là tôi?”
Người phụ nữ đặt tập tài liệu trong tay xuống, bước đến trước mặt Lâm Minh, mỉm cười nhìn anh. “Chào anh nhé, bạn học cũ!”
Nghe tiếng “bạn học cũ” này, mí mắt Lâm Minh giật liên hồi. Người phụ nữ trước mặt, chính là Triệu Nhất Cẩn. Cô bạn thời đại học của Lâm Minh.
Nếu chỉ đơn thuần là bạn học thì chẳng nói làm gì, điều khiến Lâm Minh lúng túng chính là… Triệu Nhất Cẩn từng điên cuồng theo đuổi anh từ năm nhất đại học. Chuyện này cả trường đều biết. Cô ấy từng vì Lâm Minh mà làm ra rất nhiều chuyện ầm ĩ, đến mức khiến đám bạn cùng trường đinh ninh rằng hai người đã ở bên nhau.
Đáng tiếc! Lần này là cây si có tình, người tình lại vô tâm. Lúc đó, trong mắt Lâm Minh chỉ có Trần Giai. Vì thế, Lâm Minh và Trần Giai còn giận dỗi không ít lần. Phải đến tận khi tốt nghiệp đại học, Triệu Nhất Cẩn nghe tin Lâm Minh kết hôn với Trần Giai, lúc này mới chịu buông bỏ.
Phải thừa nhận, Triệu Nhất Cẩn là người phụ nữ dám yêu dám hận. Có hi vọng, cô ấy sẽ dốc hết sức theo đuổi thứ mình muốn. Mất hi vọng, cô ấy cũng rộng rãi gửi lời chúc phúc, không hề làm phiền.
Chính bởi tính cách ấy của Triệu Nhất Cẩn, Lâm Minh mới thấy hơi hoảng. Anh theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn ở đây!
“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Minh hỏi.
“Xem ra Hàn tổng chưa kịp nói với anh chuyện của tôi rồi.”
Triệu Nhất Cẩn mỉm cười đáp: “Anh chẳng phải đã ‘cuỗm’ Hàn tổng đi rồi sao? Đằng nào thì ở đây cũng cần người lèo lái đại cục, nên tôi đành ‘đến đây chơi’ thôi!”
Mắt Lâm Minh trợn tròn: “Cậu định tiếp quản vị trí của Hàn Thường Vũ ư?”
“Sao nào, tôi không có tư cách à?”
Triệu Nhất Cẩn hơi bĩu môi. Cô ấy quả thực rất xinh đẹp. Nếu không hồi ở đại học, cô đã không lọt vào danh sách ‘hoa khôi’ của trường.
“Khụ khụ, có… có chứ, đương nhiên là có.” Lâm Minh ho nhẹ một tiếng, cố che đi sự lúng túng của mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận