Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 158: Quyên góp 3 tỷ

Ngày cập nhật : 2025-11-11 19:59:28
Ngay khi nhìn thấy con số này, Lâm Minh lập tức hiểu ra. Những lời Chu Minh Lễ và đám người vừa nói, quả thực là đang ‘gài bẫy’ mình!

Không phải Lâm Minh coi thường chính quyền thành phố Lam Đảo, mà bởi vì chính quyền thành phố Lam Đảo căn bản không thể nào chi ra 7 trăm triệu để xây một cây cầu treo cho thôn Thổ Dân.

Đó là 7 trăm triệu, chứ không phải bảy chục nghìn.

Nếu chính quyền tỉnh Đông chi ra 7 trăm triệu thì còn có khả năng.

Ngân sách của thành phố Lam Đảo cần dùng vào quá nhiều nơi, lại còn phải chuẩn bị cho cầu Quý Tinh, muốn lấy thêm 7 trăm triệu để chi viện cho huyện Đại Quang, e rằng cũng lực bất tòng tâm.

“Lâm tổng, đây chỉ là số tiền cần thiết để xây cầu treo thôi ạ.”

Nhân viên công tác giải thích: “Nói một cách tương đối, việc vận chuyển vật liệu cầu treo sẽ dễ dàng hơn một chút. Dù vậy, chi phí cũng đã đội lên đến con số 7 trăm triệu rồi.”

Lâm Minh gật đầu. Thông thường, nếu xây cầu treo với khoảng cách như ở thung lũng tử thần này, chi phí sẽ chỉ vào khoảng 2 đến 4 trăm triệu. Thế nhưng ở vị trí thôn Thổ Dân, chi phí lại tăng gấp hai, ba lần.

“Cầu thép thì sao? Cần bao nhiêu tiền?” Lâm Minh hỏi.

“Cầu thép ư?”

Người nhân viên công tác kia nheo mắt lại: “Tuy chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng chi phí xây cầu thép ở đây ít nhất sẽ gấp đôi cầu treo trở lên!”

Lâm Minh khẽ trầm ngâm. Với con số này, anh đã có sự chuẩn bị tâm lý.

Chỉ nghe người nhân viên công tác tiếp tục nói: “Nếu muốn xây cầu thép, nhất định phải tiến hành sửa chữa đường núi, ngay cả khi chỉ là đường xi măng thông thường nhất, thì khoản chi phí này cũng sẽ không thấp hơn chi phí cầu thép.”

“Nói cách khác, nếu Lâm tổng thật sự có ý định xây cầu thép ở đây, thì tổng chi phí cộng lại sẽ lên tới gần 3 tỷ.”

Một khoản tài chính khổng lồ như vậy, ngay cả những người trong tổ công tác giúp đỡ người nghèo cũng phải âm thầm líu lưỡi kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=158]

Nhìn khắp thế giới, không ít doanh nghiệp lớn có thể bỏ ra vài tỷ để làm từ thiện. Đa phần đều là quyên góp số tiền đó vào quỹ từ thiện mang tên chính mình. Ví dụ như Bill Gates, sở hữu Quỹ Bill Gates Foundation cá nhân. Hay ‘Quỹ Lão Dương’ khá nổi tiếng. Họ đem tài sản cá nhân của mình quyên góp vào quỹ từ thiện mang tên cá nhân mình, mục đích cơ bản không phải là làm từ thiện, mà chỉ là tay trái chuyển sang tay phải. Bởi vì, tính chất của loại quỹ này không chỉ dùng để làm từ thiện, mà phần lớn là để hợp lý hóa việc trốn tránh thuế thừa kế và các loại thuế khác.

Lâm Minh thì sao? Anh mới chỉ 30 tuổi, thì nói gì đến thuế thừa kế? Nếu thật sự có ý định trốn tránh các loại thuế khác, cũng không cần dùng đến 3 tỷ nhiều như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, có người không kìm được nói một câu: “Tôi nhớ Lâm tổng đầu tư vào hải nghiệp Phượng Hoàng, cách đây không lâu mới nộp 5 trăm triệu tiền thuế rồi mà.”

Lâm Minh cười cười, không nói nhiều về chuyện này. Anh nói: “Vậy thế này đi, cá nhân tôi đầu tư 3 tỷ, dùng để sửa đường và xây cầu thép ở thôn Thổ Dân này. Nếu không đủ, tôi có thể tiếp tục chi tiền. Nếu đủ rồi, số tiền dư ra sẽ dùng vào việc xây dựng trường học.”

“Anh chắc chứ?”

Các nhân viên của tổ công tác giúp đỡ người nghèo đều trừng lớn mắt, đồng thanh hô lên. Thật lòng mà nói, ngay cả bọn họ cũng không thể hiểu nổi vì sao Lâm Minh lại muốn làm như vậy. Với 3 tỷ đó, làm gì mà chẳng tốt hơn? Nếu thật sự thương xót những người dân nghèo khổ này, mỗi nhà cho họ một ít tiền, cũng không tốn đến một phần mười của 3 tỷ.

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Lâm Minh nhìn về phía Chu Minh Lễ: “Ông Chu, nhân mạch của tôi có hạn, tạm thời vẫn chưa thể vươn tay đến tỉnh Nghi Châu này. Tôi hi vọng có thể mau chóng thi công, cố gắng khiến thung lũng tử thần không thể cướp đi thêm một sinh mạng nào nữa.”

Mọi người trầm mặc. Ánh mắt họ nhìn Lâm Minh giờ chỉ còn lại sự kính nể.

Có không ít doanh nhân đến tỉnh Nghi Châu lần này.

Trong đó có vài người danh tiếng, tuổi tác lớn hơn và tài sản cũng nhiều hơn Lâm Minh.

Thế nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ ai chủ động đề cập đến chuyện quyên tiền.

Họ đều đang chờ Chu Minh Lễ mở lời, chờ chính quyền thành phố Lam Đảo mở lời.

Điều này có tính chất khác hẳn.

Hơn nữa, ngay cả khi những người này có nguyện ý quyên tiền, cũng tuyệt đối không ai sẽ quyên đến con số 3 tỷ này.

Ngay cả bản thân Chu Minh Lễ cũng chưa từng dám hi vọng xa vời Lâm Minh sẽ tạo nên một công lao sự nghiệp vĩ đại đến vậy.

“Nếu các vị có thể cho tôi mượn điện thoại vệ tinh một lát. Tôi có thể lập tức thông báo cho bộ phận tài chính của dược phẩm Phượng Hoàng, tiến hành chi tiền cho huyện Đại Quang.”

Lâm Minh nói thêm: “Đương nhiên, khoản tiền 3 tỷ này của tôi, không được dùng vào bất kỳ hạng mục công việc nào khác, chỉ dùng để xây cầu vượt và sửa đường ở thung lũng tử thần này!”

Chu Minh Lễ nhìn Lâm Minh thật sâu một cái. Sau đó đứng dậy nói: “Cậu ra đây với tôi một lát.”

Hai người đi ra nhà đất. Chu Minh Lễ lúc này mới lên tiếng: “Nếu nói về tình cảm cá nhân, cậu không cần phải làm bất cứ điều gì để ra vẻ cho tôi xem, hiểu không?”

“Ông Chu, ngài cho rằng tôi đang làm bộ sao?” Lâm Minh nói.

Chu Minh Lễ không có trả lời.

Lâm Minh lại nói tiếp: “Con gái tôi, hiện đang sống trong khu chung cưThần Thành trị giá hơn 50 triệu. Chỉ cần con bé muốn thứ gì, bất kể là gì tôi cũng sẽ mua cho nó và cũng dễ dàng mua được.”

“Ở thôn Thổ Dân này, cậu bé mà tôi quen tên là Phó Tinh. Nó mới mười tuổi, mỗi năm chỉ có thể ăn thịt khô vào dịp sinh nhật và Tết.”

“Nói thật lòng, 3 tỷ có lẽ thật sự là hơi nhiều.”

“Nhưng nếu tôi đã động lòng muốn giúp, mà lại không nỡ bỏ ra 3 tỷ. Vậy điều đó có nghĩa, tôi không có tấm lòng thiện lương. Ông Chu có thể hiểu ý tôi không?”

Chu Minh Lễ khẽ lắc đầu: “Làm từ thiện, không phải do người khác ép buộc, cũng không ai có thể đứng trên lập trường đạo đức cao mà chi phối cậu. Cậu kiếm được bao nhiêu tiền, đó là bản lĩnh của cậu, vận mệnh từ trước đến nay vốn không có sự công bằng.”

Lâm Minh cười cười: “Nhưng tôi lại thích thay đổi vận mệnh của người khác.”

Chu Minh Lễ khẽ khựng lại. Hắn vỗ vai Lâm Minh, không nói thêm gì nữa, rồi xoay người trở lại nhà đất.

Rất nhanh, một thành viên của tổ công tác giúp đỡ người nghèo cầm điện thoại vệ tinh đi ra.

“Lâm tổng, tôi tên Hoàng Nghị, làm việc ở Cục Tài chính thành phố Lam Đảo.”

Hoàng Nghị nhìn Lâm Minh: “Những chuyện khác không nói nhiều, chỉ riêng sự thiện lương này của Lâm tổng, sau này nếu có nhu cầu vay vốn, tôi đều có thể giúp Lâm tổng một tay.”

“Vậy đa tạ trưởng phòng Hoàng.” Lâm Minh cười nói.

Anh đương nhiên biết Hoàng Nghị là ai. Một nhân vật có thế lực ở cục tài chính thành phố Lam Đảo.

Nếu không có chút năng lực nào, làm sao anh ta dám nói những lời này trước mặt Lâm Minh?

Mặc dù Lâm Minh không nghĩ sau này mình sẽ cần vay vốn, nhưng có thể giữ mối quan hệ tốt với Hoàng Nghị, anh cũng sẽ không từ chối.

Tiếp theo, Lâm Minh gọi điện thoại cho Vu Hiểu Mai. Mặc dù Vu Hiểu Mai rất kinh ngạc khi Lâm Minh muốn bỏ ra 3 tỷ để giúp đỡ vùng núi nghèo khó, nhưng cô ấy vẫn không nói thêm gì. Chỉ là trong giọng điệu của cô ấy, đã mang theo sự kính sợ chưa từng có trước đây.

Chu Minh Lễ đương nhiên sẽ liên hệ với phía huyện Đại Quang, Lâm Minh cũng không cần phải tiếp tục nhúng tay vào những việc này nữa. Chờ sau khi thương lượng xong, bộ phận ttài chính của dược phẩm Phượng Hoàng sẽ tiến hành chi tiền là được.

Cắt đứt điện thoại. Lâm Minh ngượng ngùng nhìn về phía Hoàng Nghị: “Trưởng phòng Hoàng, tôi có thể gọi thêm một cuộc điện thoại nữa không?”

Hoàng Nghị lập tức cười nói: “Xem ra Lâm tổng muốn báo bình an cho người nhà phải không?”

“Ha ha!”

Bình Luận

0 Thảo luận