Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 115: Cám ơn

Ngày cập nhật : 2025-10-16 21:55:22
Ngay cả khi xe chỉ còn hơn hai mươi mét nữa là về đến nhà bố mẹ Trần Giai, Trần Giai vẫn ngỡ mình đang nằm mơ.

Cứ ngỡ, Lâm Minh lại về với bộ dạng tên khốn kiếp ngày xưa, cứ ngỡ anh ta đã vì Triệu Nhất Cẩn mà bỏ rơi cô, cứ ngỡ mọi thứ trong suốt một tháng qua chỉ là màn kịch anh ấy dựng lên...

Giờ đây, cô ngồi giữa hàng chục chiếc túi Channel cao cấp đã được đóng gói cẩn thận.

Kể từ khi Lâm Minh thay đổi, Trần Giai đặc biệt thích nằm mơ. Những giấc mơ ấy lúc nào cũng chân thực đến mức khiến cô chìm đắm, chẳng thể thoát ra.

Trần Giai bỗng nhiên véo mạnh vào mu bàn tay mình một cái.

"A!"

Cơn đau thấu tim khiến cô kêu lên một tiếng kinh ngạc.

"Em làm gì đấy?" Lâm Minh hoảng hốt.

Anh nhìn thấy rõ ràng trên mu bàn tay trắng nõn như ngọc của cô đã xuất hiện một vết bầm. Anh vội vàng nắm lấy tay Trần Giai: "Em dùng sức mạnh đến mức nào vậy? Anh thấy em mới là người bị điên đấy!"

Trần Giai quay đầu nhìn gương mặt đầy vẻ lo lắng của anh, chỉ thấy bầu không khí hạnh phúc bao trùm lấy mình.

Chỉ vì lỡ nhéo tay mình một chút, anh đã đau lòng đến thế sao? Nhớ lại bốn năm qua, dù cô có vô ý cắt vào tay, máu chảy lênh láng, Lâm Minh cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một lần!

Cô tủm tỉm cười: "Anh quan tâm em đến vậy sao?"

Lâm Minh trợn mắt khinh bỉ.

Mới đây còn nước mắt lưng tròng, đau lòng muốn chết. Giờ thì hay rồi, mặt mày hớn hở.

Lâm Minh thật sự không hiểu nổi Trần Giai đang nghĩ gì!

"Mấy chục cái túi Channel... Mỗi cái mấy chục nghìn, anh mua một lúc cả đống, thật sự chịu chi tiền."

Trần Giai mặc kệ anh nói gì, mở một hộp, mân mê chiếc túi tinh xảo đến quên cả lối về.

Phụ nữ ai mà chẳng thích túi xách? Ai mà chẳng mê hàng hiệu? Với họ, túi xách không chỉ là vật bất ly thân mà còn là thứ "ngôn ngữ" để thể hiện bản thân.

Dù nhiều người không biết tên hãng, thậm chí chẳng nhận ra logo channel đi nữa, nhưng chỉ cần họ tự biết, thế là đủ tự tin rồi!

Biết là đôi khi đó chỉ là sự phù phiếm, nhưng ngẫm lại, con người cố gắng kiếm tiền đến vậy, rốt cuộc là vì điều gì?

"Sau này, anh sẽ cho người thiết kế riêng trong phòng mình một phòng thay đồ hoành tráng chỉ dành cho em, với đầy đủ tủ quần áo, tủ túi xách, tủ đồng hồ. Sau đó, anh sẽ mua thật nhiều túi đẹp, quần áo đẹp, đồng hồ đắt tiền cho em. Như vậy, mỗi ngày em đi làm đều có đồ mới để diện!"

Trần Giai lườm anh một cái: "Tốn kém lắm đấy nhé! Em không muốn phô trương và lãng phí như vậy đâu."

"Chi tiêu cho em bao nhiêu cũng đáng, em đã chịu khổ quá nhiều rồi, giờ là lúc phải tận hưởng thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=115]


Lâm Minh nhướng mày nói tiếp: "Vả lại, chồng em bây giờ kiếm tiền tính bằng giây cơ mà? Chỉ riêng khoản đầu cơ hải sâm đã lãi hơn chục triệu một ngày, lẽ nào không đủ tiền mua mấy đồ này sao?"

“Xem anh kìa, được nước làm tới!”
Trần Giai khẽ hừ một tiếng. Nhưng trên mặt cô ấy, lại tràn ngập vẻ mãn nguyện.

Trong lòng Trần Giai, trên thế giới này hẳn không có người phụ nữ nào hạnh phúc hơn mình. Lâm Minh có thể kiếm tiền, lại tốt với cô ấy đến vậy, người nhà cũng đều khỏe mạnh. Còn có điều gì, có thể tốt đẹp hơn cuộc sống này nữa chứ?

"Vậy em muốn tặng Thẩm Nguyệt một chiếc, trong công ty chỉ có em ấy là tốt với em nhất." Trần Giai nói tiếp.

“Những thứ này vốn là của em, em muốn cho ai thì cho.” Lâm Minh nói.

Trần Giai lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Cô ấy như một đứa trẻ, ngón tay ngọc khẽ chạm cằm. “Lâm Sở em cũng muốn tặng một cái. Còn có bạn gái của Trần Thăng là Bình Bình. Em ấy thích túi nhất, nhưng lại không nỡ mua đồ đắt tiền như vậy.

"Còn mẹ anh và mẹ em thì lớn tuổi rồi, loại túi này không hợp. Sau này, em sẽ mua cái khác phù hợp hơn cho hai mẹ."

Nghe tiếng cô lẩm bẩm bên tai, Lâm Minh cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối.

Trước mặt Huyên Huyên, Trần Giai là người mẹ kiên cường.

Trước mặt anh, chẳng phải cô ấy vẫn là một cô bé sao?

Sau khi kết hôn, mọi sự ngoan cường và kiên nghị của Trần Giai, đều chỉ là xuất phát từ sự kém cỏi của Lâm Minh!

Tất cả phụ nữ đều chỉ có một ảo tưởng về hôn nhân. Đó là rời khỏi vòng tay cha mẹ, gia nhập một bến đỗ mới, ấm áp mà họ có thể dựa vào.

Trần Giai, cô ấy đã phải trải qua bốn năm tăm tối đến nhường nào!

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Minh. Anh nhìn màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ.

"Alo." Lâm Minh bắt máy.

"Tiểu Lâm đấy à?" Giọng một người đàn ông trung niên vọng đến từ đầu dây bên kia.

Lâm Minh thoáng ngạc nhiên: "Cho hỏi ai đấy ạ?"

"Tôi là chú ba của Chu Xung, Chu Minh Tông đây mà."

Lâm Minh chợt bừng tỉnh: “À, ra là chú ba.”

"Tiểu Lâm, chú gọi điện chủ yếu là để cảm ơn cháu. Tiếc là chú chưa về được, chứ nếu về rồi thì thế nào chú cũng phải mời cháu một bữa ra trò ở khách sạn tốt nhất thành phố Lam Đảo!" Chu Minh Tông sảng khoái nói.

Lâm Minh cười khổ: "Chú ba à, chú cứ gọi thẳng cháu là Lâm hay Lâm Minh là được rồi. Chú là chú của Chu Xung, cháu lại là anh em với Chu Xung, chú gọi cháu như thế nghe cứ sao sao ấy."

"Haha, chỉ riêng chuyện cháu bảo Chu Xung nhắc khéo cho chú thế này thôi, chú cũng phải kết nghĩa anh em với cháu mới được!"

Lâm Minh: "..."

Nghe giọng chú ấy, Lâm Minh biết Chu Minh Tông đang rất vui vẻ. Hoàn toàn khác với vẻ hơi bực bội mà Chu Xung đã kể trước đó.

"Tiểu Lâm quả là liệu sự như thần, đúng là nhân tài hiếm có! Chu Minh Tông hôm nay mới được mở mang tầm mắt."

Ông ấy dường như đang hút thuốc. Ông ấy thở ra một làn khói dài, nói tiếp: “Nói thật, chú ở thị trường hải sâm bên Đạt Hưng này, coi như là thuộc loại kinh doanh khá tốt. Năm ngoái nuôi hải sâm, chú kiếm được gần 30 triệu đồng!”

"Ba chục triệu đấy cháu, đó là là khái niệm gì chứ? Cả đời nhiều người cũng chẳng kiếm nổi số tiền ấy!"

"Chính vì thế, lần này nếu cháu không nói cho chú, thì chú đã đổ hết gia sản vào vụ hải sâm này. Thậm chí, chú còn vay thêm ngân hàng rồi. Bởi vì, ai cũng tin năm sau giá thị trường hải sâm sẽ còn tăng mạnh!"

Lâm Minh cười khẽ: "Giá đúng là sẽ tăng mạnh, thậm chí là tăng đột biến ấy chứ, nhưng mấu chốt là đám hải sâm đó không sống nổi thì thị trường có tốt đến mấy cũng bằng không thôi ạ."

Chu Minh Tông thoáng trầm ngâm: "Mỗi người đều có thực lực riêng. Chuyện khác chú không hỏi nhiều. Dù sao lần này chú cảm ơn cháu nhiều lắm, không có cháu chắc chú đã tán gia bại sản rồi!"

"Chú ba à, người nhà không nói hai lời. Sắp tới lứa hải sâm giống bên cháu vẫn cần nhờ các kênh phân phối của chú đấy." Lâm Minh nói.

Chu Minh Tông lập tức đáp: "Cháu định lúc nào bán lứa hải sâm giống hay hải sâm khô thì cứ báo chú một tiếng. Với tình hình thị trường Đạt Hưng bây giờ thì có bao nhiêu chú 'ôm' hết bấy nhiêu!"

Lâm Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Để bán được giá tốt thì có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa. Tuy nhiên, nếu bên Đạt Hưng nghiên cứu ra thuốc đặc trị bạch tuyến trùng rồi, thì chú ba cứ yên tâm mà tiếp tục nuôi trồng thôi ạ."

Nghe đến đây, Chu Minh Tông mừng quýnh lên.

Chú ấy vốn đang lo lắng không biết bao giờ mới dám nuôi lại hải sâm, bởi cho dù giun trắng có bị diệt sạch thì vẫn có khả năng tái phát những loại dịch bệnh khác như giun đỏ, 'hắc giun đen v…v. Chất lượng nước ở Đạt Hưng vốn là một vấn đề nan giải!

Lâm Minh đã nói thế rồi, Chu Minh Tông hoàn toàn yên tâm.

Hơn nữa, người đầu tiên biết được tin tức này, Chu Minh Tông sẽ nắm được lợi thế mà rất nhiều người khác không có được.

Đây chính là tầm quan trọng của các mối quan hệ.

Bình Luận

0 Thảo luận