Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 117: Đối đầu

Ngày cập nhật : 2025-10-16 21:56:59
Đến đây, việc nghe lén thực ra đã không còn cần thiết.

Lâm Minh hít một hơi thật sâu: “Đi thôi.”

“Giờ thì vừa lòng rồi chứ?” Trần Giai nghiêng đầu nhìn anh.

Lâm Minh ngượng ngùng cười: “Thái độ của em, thái độ của bố mẹ, anh đều đã rõ. Ít nhất như vậy anh đối mặt với Phương Triết cũng sẽ không còn thiếu tự tin nữa.”

“Ồ là la, vị đại gia có gia tài bạc tỷ đây ư, vậy mà không tự tin sao?” Trần Giai bật cười trêu.

“Thân gia vài tỷ thì sao chứ? Chiếc BMW 6 series dưới nhà chắc là của Phương Triết rồi, gã đó chắc cũng chẳng phải dạng vừa.”

Nói xong, Lâm Minh khẽ nhếch cằm đầy tự tin: “À này, anh phải đính chính cho em một chút. Không phải thân gia vài tỷ, mà chồng em đây sắp sửa có trong tay hàng trăm triệu rồi đấy.”

“Rồi rồi rồi, anh ghê gớm nhất, anh là nhất!” Trần Giai bật cười, đấm nhẹ vào người Lâm Minh hai cái, gương mặt xinh đẹp pmang theo chút tự hào.

“Thế em có thừa nhận anh là chồng của em không?”

“Em đâu có nói!”

Hai người đang vui đùa ầm ĩ bỗng nhiên bước vào nhà, làm bà người kia giật mình.

Ngay sau đó, ông Trần An Nghênh liếc nhanh nhìn bà Lữ Vân Mai. Ánh mắt ấy rõ ràng mang ý hỏi: “Mấy lời vừa nãy... chắc không bị hai đứa nó nghe thấy đấy chứ?”

Tuy ông Trần An Nghênh không nói gì xấu về Lâm Minh, nhưng cũng không muốn để Lâm Minh nghe thấy những lời đó. Nhỡ đâu cái tên trời đánh này lại nghĩ Trần Giai sẽ không rời bỏ hắn, rồi lại giở trò cũ thì sao?

Hiển nhiên, ông Trần An Nghênh đã lo lắng thừa rồi.

“Bố ơi, con nhớ bố chết mất!”

Lâm Minh buông đồ vật trong tay, trước ánh mắt ngây ra của ông Trần An Nghênh, xông tới ôm chầm lấy ông.

Đồng thời thể hiện chủ quyền trước mặt Phương Triết, Lâm Minh cũng quyết tâm thực hiện cái cách thức "mặt dày" này đến cùng.

Anh đã sớm nhận ra.

Những lời dễ nghe chưa chắc ông Trần An Nghênh đã thích, nhưng cái thái độ mặt dày vô sỉ thì chắc chắn ông chẳng có cách nào đối phó.

“Mày làm gì đấy?” Trần An Nghênh mặt đỏ tía tai.

“Có làm gì đâu.”

Lâm Minh cười ha ha nói “Chỉ là con nhớ bố quá, không nhịn được mà ôm bố một cái thôi!”

Trần An Nghênh cạn lời nói: “Không phải, tao muốn hỏi mày, học cái trò này từ khi nào vậy?”

“Con người thì cũng cần phải thay đổi chứ!” Lâm Minh nói đầy ẩn ý.

Không đợi ông Trần An Nghênh mở miệng, Lâm Minh lại nhìn sang Phương Triết, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

“Bố, vị này là ai ạ?”

Ông Trần An Nghênh cúi đầu nhìn đôi dép lê của mình, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, đây là Phương Triết, ấy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=117]

bạn của Giai Giai.”

“À, ra là anh Phương.”

Lâm Minh làm bộ như vừa bừng tỉnh: “Chào anh Phương, tôi là Lâm Minh, chồng của Trần Giai.”

Nghe lời này, ông Trần An Nghênh suýt chút nữa hộc máu. Trần Giai cũng không nhịn được, bật cười phá lên. Chỉ có Phương Triết hơi ngượng nghịu đứng dậy: “Chào anh Lâm.”

Trần Giai hôm nay đột nhiên trở về cùng Lâm Minh là điều Phương Triết không thể ngờ tới. Huống chi, những lời ông Trần An Nghênh vừa nói. Có thể nói, Trần Giai hay hai ông bà Trần An Nghênh, thực ra đều có vẻ thiên vị Lâm Minh. Quan trọng nhất, cái kiểu hài hước và thú vị Lâm Minh vừa thể hiện khiến Phương Triết cảm thấy, dường như hắn không tệ hại như mình từng nghe nói. Dưới tình huống này, cả nhà ông Trần, chỉ có duy nhất Phương Triết là người ngoài cuộc.

“Thưa bác trai bác gái, Trần Giai và anh Lâm đã về, vậy cháu xin phép về trước.” Phương Triết nói, “Mong hai bác luôn mạnh khỏe. Sau này có thời gian, cháu sẽ dành thời gian đến thăm hai bác.”

Ông Trần An Nghênh và bà Lữ Vân Mai đều gật đầu lia lịa, chỉ ước gì tên này mau chóng rời đi. Phương Triết ở đây, họ dù sao cũng thấy hơi gượng.

Nào ngờ.

Lâm Minh bất ngờ kéo tay Phương Triết lại: “Ôi anh Phương, đừng vội về chứ. Bây giờ cũng sắp tới giờ cơm rồi, anh ở lại anh tí rồi về. Anh Phương không biết đâu, món ‘cá chép chiên xù và đu đủ xào mẹ tôi làm ngon lắm. Ngày nào, tôi cũng thèm ăn món này lắm. Anh là bạn của Giai Gia, chúng ta lần đầu gặp mặt, cũng phải làm vài ly chứ nhỉ?”

Phương Triết hoàn toàn không có cơ hội từ chối. Thậm chí, anh còn không thể lên tiếng.

Chỉ thấy Lâm Minh lại chạy ra bên ngoài, xách lại một cái túi nilon.

“Anh xem này, vừa hay tôi mang theo mấy chai rượu ngon. Hôm nay, ba chúng ta uống không say không về nhé.”

Mí mắt Phương Triết giật giật. Hắn có cảm giác Lâm Minh đang ngầm tuyên bố chủ quyền. Gã này, mồm thì “mẹ tôi”, mồm thì vợ tôi, khiến Phương Triết cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Thôi đi Lâm Minh, Phương Triết còn có việc riêng của cậu ấy. Sau này có cơ hội, hai đứa uống sau.”

“Ba ơi, bận mấy cũng phải ăn cơm chứ, người ta đã tới nhà mình là khách quý rồi. Nếu cứ thế để người ta về, thì con áy náy lắm!”

Ông Trần An Nghênh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng đây là nhà mình, vậy mà cái thằng ranh con kia lại coi mình là chủ nhà. Cái này không phải cố tình làm mình khó xử sao?

Thế mà Lâm Minh lại như thể hoàn toàn không nhận thấy gì.

Anh nắm chặt tay Phương Triết, nói như thể rất tâm đắc: “Thảo nào, anh Phương và Giai Giai có thể thành bạn. Tuy chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nhưng tôi nhìn ra anh Phương làm người chắc hẳn rất quang minh lỗi lạc. Đúng là tri kỉ mà, hôm nay anh Phương mà cứ đi về là không nể mặt Lâm Minh tôi rồi.

Phương Triết hít một hơi thật sâu, bất ngờ cười nói: “Nếu anh Lậm đã thịnh tình mời như vậy, tôi thật sự không có lí do gì để từ chối. Tôi đã sớm nghe anh Lâm tửu lượng hơn người. Hôm nay, hai chúng ta thử xem sao?”

Lời này của Phương Triết mang chút mùi vị châm chọc. Người nào từng biết về quá khứ của Lâm Minh. Suốt bốn năm qua, anh chỉ thích làm hai việc uống rượu và đánh bạc. Nếu Phương Triết không hiểu rõ những điều này, thì làm sao nói Lâm Minh “tửu lượng hơn người” được chứ?

Lâm Minh dường như hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Triết, cười ngô nghê nói: “Thế mới đúng chứ, ngồi đi ngồi đi. Lát nữa mẹ tôi bưng đồ ăn lên, anh Phương sẽ biết hôm nay mình không về là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt đấy.”

Phương Triết khẽ cười nói: “Lời này, anh Lâm nói quả thật hợp ý với tôi. Trước đây, tôi cũng từng ăn đồ ăn bác gái nấu, ăn không ít lần rồi ấy chứ, đúng là ngon tuyệt cú mèo.”

Hai người cười nói ha hả, trông như thể thật sự rất quý mến nhau. Nhưng trên thực tế, cả hai đều đang khinh thường đối phương ra mặt!

Lâm Minh thừa biết Phương Triết đang tính toán trò gì.

Còn Phương Triết, thì thật sự cho rằng Lâm Minh nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, đúng là một tên ngốc nghếch!

Hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Giai. Mỗi lần nhìn, ánh mắt hắn lại tràn ngập vẻ say đắm.

Nói thật lòng, đây vẫn là lần đầu tiên Phương Triết nhìn rõ mặt Trần Giai. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, dáng người yểu điệu thướt tha, cùng khí chất dịu dàng thanh nhã đều khiến Phương Triết như chìm đắm vào đó.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, người con gái đẹp như tiên nữ thế này, sao Lâm Minh nỡ đối xử với cô ấy như vậy? Sao hắn nỡ ly hôn với cô ấy?

“Đúng là một tên khốn!” Phương Triết thầm hừ lạnh trong lòng.

Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy mình đối mặt với Lâm Minh cũng chẳng có gì quá xấu hổ. Dù sao cũng đã ly hôn rồi, hắn hoàn toàn có quyền theo đuổi Trần Giai.

“À phải rồi.” Phương Triết đứng dậy, từ trong một chiếc hộp gói cẩn thận ở cạnh lấy ra một chiếc túi xách tinh xảo.

“Đến vội quá, chẳng mang theo quà cáp gì. Anh vừa đi qua cửa hàng chính của Chanel, nên mua cho Trần Giai một chiếc túi. Không biết em có thích không?”

Hắn vừa nói, vừa cố tình lờ đi Lâm Minh, đưa chiếc túi xách về phía Trần Giai.

Bình Luận

0 Thảo luận