Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 99: “Cậu ta ồn quá, tôi đánh chết cậu ta rồi.”

Ngày cập nhật : 2025-09-07 12:09:42
“Ngài Lạc Xuyên, chắc cũng đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.” Sain cảm khái nói, sau lưng anh ấy là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, đồng tử cũng mang sắc xanh lục.
“Hình như vậy nhỉ.” Lạc Xuyên tỏ vẻ lạnh nhạt: “Ngài Sain sao lại có thời gian tới đây.”
“Tôi luôn kính trọng Giáo sư Ngô, sau khi bận việc xong, đương nhiên lập tức tới thăm hỏi.” Trên mặt Sain lộ đầy vẻ tiếc nuối: “Tôi là tín đồ trung thành của Giáo sư Ngô, đáng tiếc lại khó mà lọt được vào mắt ông ấy.”
“Thầy chưa về, ngài Sain e là chuyến này uổng công rồi.” Thần thái và giọng điệu của Lạc Xuyên, từ đầu đến cuối đều toát lên bốn chữ: Từ chối tiếp đón.
Có điều, Sain lại như không nghe ra, hơi ngẩng đầu, trông thấy Lý Minh đi tới, nụ cười trên gương mặt anh ta lập tức càng thêm nhiệt tình: “Đây chính là học trò mới của Giáo sư Ngô phải không?”
“Ngài là…?” Trên mặt Lý Minh hiện ra vẻ dò xét.
“Cậu có thể gọi tôi là Sain, còn đây là Youke.” Sain tự giới thiệu, thanh niên tên Youke ngẩng đầu, ánh mắt cũng rơi trên người Lý Minh, mang theo vài phần dò xét.
“Ngài Lạc Xuyên không định để chúng tôi vào sao? Chẳng lẽ định để chúng tôi đứng mãi ở đây?”
Lời nói của Sain ẩn ý rằng nếu không vào thì anh ta quyết không bỏ qua, khiến Lạc Xuyên nhíu mày, nhưng suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói: “Tiếp đãi không chu đáo, mời vào.”
Sain lại tỏ ra rất khách khí: “Tính cách Ngài Lạc Xuyên vốn vẫn vậy, tôi đương nhiên sẽ không trách cứ.”
Lạc Xuyên đi trước dẫn đường, đi được một đoạn, Sain bỗng dừng lại, quay đầu cười híp mắt: “Cậu Lý Minh, có thể phiền cậu dẫn Youke đi dạo một vòng không, tôi và ngài Lạc Xuyên còn có chút việc cần bàn.”
“Hử?” Lý Minh nhìn sang Lạc Xuyên, thấy anh ấy cũng nhíu mày, sau khi nghĩ ngợi một chút, mới đáp: “Tất nhiên không thành vấn đề, ngài Sain cứ yên tâm.”
Sain mỉm cười: “Thế thì càng tốt.”
Hai người Sain bọn họ hướng về văn phòng của Lạc Xuyên, còn giữa Lý Minh và Youke thì có chút trầm mặc.
“Trong phòng thí nghiệm có rất nhiều chỗ không thể vào, cậu đi theo tôi.” Lý Minh chủ động lên tiếng, dĩ nhiên không thể dẫn đối phương đi lung tung nên anh đưa cậu ta về thẳng phòng làm việc của mình.
“Cậu cứ ngồi tạm đi.” Lý Minh chỉ vào những mảnh linh kiện kim loại bừa bộn xung quanh.
Youke đảo mắt nhìn quanh, cũng chẳng tìm được chỗ nào có thể ngồi, ánh mắt lại dừng trên thanh trường kiếm plasma đặt trên bàn làm việc, trong mắt ánh lên vài phần hứng khởi.
“Tôi có thể xem thử không?” Cậu ta ghé lại gần, trong mắt rõ ràng mang theo sự nóng lòng muốn thử.
“Không được.” Lý Minh hờ hững từ chối.
Biểu cảm Youke khựng lại, mày hơi nhíu, rồi lại giãn ra, chuyển sang nhìn Lý Minh: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Rèn sắt.” Lý Minh đáp gọn, trong tay đang dùng dụng cụ tháo rời thiết bị kiểm tra sinh mệnh.
Youke ghé lại nhìn vài lần, rồi mất hứng, lại nhíu mày nói: “Nghe nói tiềm năng phát triển của cậu là cấp tám?”
“Vì sao lại lãng phí thời gian vào mấy thứ vô dụng này, hay là cậu cố tình giả vờ trước mặt tôi?”
“Giả vờ?” Lý Minh liếc cậu ta một cái, suy nghĩ rồi hỏi: “Có thể cho tôi biết, cậu là ai không?”
“Cậu không biết?” Youke tỏ vẻ bất ngờ.
“Tôi đáng lẽ phải biết sao?” Lý Minh hỏi ngược lại.
Youke ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Tôi là con trai thứ năm của Quốc vương Sera, cũng là người đạt hạng nhất kỳ khảo hạch của Học viện Hoàng gia lần này.”
“Ồ, thì ra là hoàng tử, thất lễ, thất lễ.” Lý Minh thản nhiên đáp, cuối cùng cũng nhớ ra, bản thân quả thật có chút ấn tượng với cái tên này, vẫn là do cái miệng nhiều chuyện của Tề Tinh nói cho.
Người này chính là nhân vật lợi hại nhất trong nhiều năm trở lại đây của Học viện Hoàng gia Sera, sở hữu tiềm năng phát triển cấp mười hai. Nghe nói khi vừa cố định gene, kết quả kiểm tra đã khiến cả nền văn minh Ysera chấn động.
Tiềm năng phát triển cấp mười hai, nếu có đủ tài nguyên, khả năng cao sẽ trở thành sinh mệnh cấp A.
Cùng lứa tuổi với bọn họ, nhưng hiện tại anh đã là sinh mệnh cấp D, tốc độ phát triển vượt xa Roth bọn họ.
“Cậu và tôi đều là hạng nhất.” Youke nhấn mạnh, kiểu tự giới thiệu này vốn mang ý khoe khoang, nên cậu ta mới bổ sung thêm câu này.
“Ồ.” Lý Minh vẫn hờ hững phản ứng, kèm theo tiếng “vo vo” của tua vít điện.
Youke lại cảm thán: “Đáng tiếc, lần này cậu và tôi không thể phân thắng bại. Tôi biết cậu xuất thân bình thường, theo lý mà nói, với tiềm năng phát triển của cậu, trong điều kiện bình thường, cậu cũng có thể trở thành sinh mệnh cấp D.”
“Vo…vo…” âm thanh tua vít điện không ngừng vang lên.
Youke lại nói: “Đáng tiếc là trong đội ngũ của cậu không có sinh mệnh cấp E và cấp F, cậu cũng không thể có được vinh quang tương ứng.”
Khi cậu ta nói vậy, đôi mắt dõi chặt vào Lý Minh. Theo lời ngài Sain, sức mạnh của người này không hiểu vì sao lại mạnh đến đáng sợ.
Trong số sinh mệnh cấp E của Học viện Hoàng gia, tuyệt đối không có ai là đối thủ của cậu ta, cho nên mới phải đưa hết những người đó đi.
Đồng thời, ngài Sain cũng phỏng đoán, người này hẳn là con át chủ bài của Đại học Công nghệ Thủ Đô, cho dù toàn bộ cấp F và cấp D đều thua, chỉ cần còn người này, ít nhất có thể đảm bảo hạng mục cấp E giành chiến thắng.
Nhưng hiện giờ, người này hoàn toàn không có đất dụng võ. Cậu ta cho rằng, việc này hẳn đã phá hỏng kế hoạch của đối phương.
Lý Minh quay người, đặt tấm kim loại vừa tháo xuống lò nung bên cạnh.
“Tách…tách” nhiệt độ cao làm tan chảy các mối hàn, Lý Minh tháo tấm kim loại xuống.
Youke vô cùng kinh ngạc, còn Lý Minh lại không có bất kỳ phản ứng gì, cậu ta có cảm giác như một cú đấm dồn toàn lực lại đấm vào cục bông gòn.
Trong thoáng chốc không biết phải nói gì thêm, trong lòng còn dấy lên chút bực bội, Lý Minh từ đầu tới cuối không hề để ý đến cậu ta, khiến cậu ta trông chẳng khác nào một gã hề.
“Cậu Lý Minh, cậu đối đãi với khách như vậy sao?” Cậu ta cất cao giọng, thậm chí còn muốn đưa tay giật lấy công cụ trong tay Lý Minh.
Ngay sau đó, cậu ta vừa hoa mắt, chưa kịp phản ứng thì “bộp” một tiếng, sau gáy truyền tới cơn đau nhói, trước mắt tối sầm, cả người loạng choạng ngã lăn xuống đất, ngất đi.
Đằng sau, Lý Minh đang giơ thanh trường kiếm plasma. Anh không khởi động trạng thái plasma, chỉ dùng phần thân kim loại mà nện xuống. Nhìn Youke nằm bất tỉnh trên đất, anh khẽ lắc đầu: “Lắm lời quá.”
Bốn đôi giày cấp D gia trì khiến Youke hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng anh, một kiếm đánh thẳng xuống khiến đối phương lập tức hôn mê.

“…Ngài đang uy hiếp tôi? Uy hiếp cả thầy tôi?” Trong văn phòng của Lạc Xuyên, sắc mặt anh ấy rất khó coi, còn Sain thì mỉm cười: “Hiểu lầm thôi.”
“Tôi chỉ thay Giáo sư Ngô đưa ra một lựa chọn. Công chúa Asmara sắp gả đi, sự che chở dành cho cô ấy cũng đang lung lay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=99]

Giáo sư Ngô là người thông minh, hẳn sẽ biết nên chọn thế nào.”
“Thân vương Bái Giang chỉ cần thứ mà Giáo sư Ngô mang ra từ di tích năm đó. Chỉ cần ông ấy chịu giao ra, nền văn minh Sera lập tức sẽ dừng tất cả mọi hành động.”
Lạc Xuyên nhíu chặt mày: “Dừng tất cả hành động? Ngài phản bội chính nền văn minh của mình, trở thành tay sai của Thân vương Bái Giang.”
“Nền văn minh Sera đã phải trả cái giá lớn thế nào để đi đến hôm nay, chắc ngài cũng không thể không biết.”
Sain cười: “Chính vì nền văn minh Sera, tôi mới làm vậy. Bọn họ quá thiển cận, những tranh chấp kiểu này sẽ không khiến nền văn minh Sera mạnh lên, chỉ gieo rắc hận thù kéo dài mãi.”
Lạc Xuyên hỏi ngược: “Nếu Thân vương Bái Giang thật sự muốn như vậy, sao không tự mình tới lấy?”
“Bởi vì ngài ấy vẫn muốn cho Giáo sư Ngô thêm một cơ hội. Ngài ấy rất kính trọng ông ấy.” Sain nhún vai.
“Hừ.” Lạc Xuyên khẽ cười khẩy, hiển nhiên không tin, lắc đầu: “Tôi không thể thay thầy quyết định.”
“Đương nhiên, tôi cũng chỉ là người đưa tin mà thôi.” Trên mặt Sain vẫn luôn mang theo nụ cười: “Có điều, xin cho phép tôi nói thêm một câu, nếu không thận trọng chọn phe, rất có thể sẽ chết không chỗ chôn đấy.”
Sắc mặt Lạc Xuyên vẫn trầm tĩnh.
“Được rồi, tôi cũng nên đi thôi.” Sain đứng dậy: “Mong rằng hai người bọn họ giờ đã trở thành bạn bè.”
Sain mang theo nụ cười đắc thắng, còn gương mặt Lạc Xuyên thì trở nên nghiêm nghị.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi văn phòng, đúng lúc nhìn thấy ở đầu hành lang bên kia, Lý Minh đang nắm lấy chân phải của một người, kéo lê trên mặt đất.
Người kia nằm sấp, bất động, trông chẳng khác nào một cái xác.
Nhìn vào quần áo trên người, đó là Youke!? Sain lập tức sững tại chỗ, sắc mặt Lạc Xuyên khẽ thay đổi, một tay nhanh chóng đặt mạnh lên vai Sain.
“Ngài Sain, sư huynh Lạc.” Thấy hai người, Lý Minh thuận tay quẳng cái chân Youke xuống đất, rồi tiến lại chào hỏi.
Sain bị Lạc Xuyên ghìm chặt tại chỗ, thần sắc biến đổi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Youke ở đằng xa sống chết chưa rõ, trầm giọng hỏi: “Điện hạ Youke đã xảy ra chuyện gì?”
“À, cậu ta hả.” Lý Minh hơi nhíu mày: “Nói nhiều quá nên tôi giết rồi.”
Sain ngẩn ra một thoáng, nụ cười đắc thắng trên mặt biến mất, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ hoang đường, sau đó là khó tin xen lẫn hoảng hốt bất an.
Vẻ điềm nhiên trên mặt cuối cùng cũng biến mất, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, quanh thân bốc lên tầng tầng lửa tím nhạt, giận dữ quát: “Cậu muốn chết à!”
Ngay cả Lạc Xuyên cũng choáng váng, giết thật rồi sao?
Nhưng Youke vốn không phải người của anh ấy, nên phản ứng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Ơ… ngài lại tưởng thật à?” Thấy Sain phản ứng kịch liệt như thế, Lý Minh không khỏi nhíu mày.
Vốn lửa giận ngút trời, nghe xong câu đó, Sain lại khựng lại: “Ý cậu là gì?”
“Tôi đùa thôi, cậu ta chưa chết. Chỉ là bị tách mất hạt giống gene thôi.” Lý Minh giải thích.
Sain chết lặng, ‘cậu nói vậy mà nghe được à!?’
Nhưng lần này anh ta không dễ bị lừa nữa, gằn từng chữ: “Rốt cuộc cậu ấy thế nào rồi?”
Lạc Xuyên cũng bất đắc dĩ: “Giờ không phải lúc đùa đâu.”
“Không sao cả, chỉ là ngất đi thôi.” Lý Minh thở dài, lẩm bẩm: “Sao bây giờ ai cũng chẳng có chút khiếu hài hước nào nhỉ.”
Tâm tình vừa bình ổn lại, nghe câu này, Sain suýt nữa phun một ngụm máu tươi. Thần sắc điềm đạm khi nãy đã chẳng còn sót lại.
Phản ứng của anh ta vốn không nên quá dữ dội như vậy, nhưng hiện tại Lam Tinh và Sera đang trong mối xung đột.
Theo lẽ thường, không ai dám động tới Youke, nên khi thấy cậu ta bị Lý Minh lôi đi như vậy, trong lòng liền sinh ra dự cảm xấu, thế là thất thố mất bình tĩnh.
Lạc Xuyên cùng Sain vội vã chạy tới bên Youke, Sain cẩn thận kiểm tra, xác định cậu ta không có gì nghiêm trọng mới thở phào một hơi.
Đến khi đứng dậy, trong lòng lại thấy có chút xấu hổ. Sain muốn phát hỏa, dù sao Youke cũng bị đánh ngất, nhưng sự tức giận bây giờ sao bằng lúc nãy?
Vừa rồi còn không phát ra được, giờ mà nổi giận thì cũng có hơi gượng gạo.
Mà đã nuốt cục tức này, trong lòng lại càng ấm ức. Cái tâm trạng tốt khi áp chế được Lạc Xuyên trước đó, trong khoảnh khắc đã tan biến sạch.
Lạc Xuyên nửa cười nửa không, trách mắng: “Lý Minh, rốt cuộc là chuyện gì? Dù sao Youke cũng là khách, sao cậu có thể khiến cậu ta bị thương như thế?”
Lý Minh giải thích: “Không trách tôi được, là cậu ta khăng khăng đòi so xem ai có gáy cứng hơn, tôi không so lại.”
Sain biết, nói thêm nữa cũng chỉ tự chuốc nhục, bèn đỡ Youke dậy, chẳng buồn chào hỏi, lạnh lùng bỏ đi.

Trên xe, Youke lờ mờ tỉnh lại, cảm thấy sau gáy đau nhói, rồi bất chợt lạnh giọng quát: “Lý Minh!”
“Chúng ta đã rời đi rồi.” Sain mặt không chút biểu cảm nói.
Lúc này Youke mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn quanh, lại thấy sắc mặt của Sain, bất giác xấu hổ, khẽ nói: “Xin lỗi ngài Sain.”
“Chuyện gì thế? Ai ra tay với cậu?” Sain nhíu mày hỏi.
“Tôi cũng không biết, hoàn toàn không kịp phản ứng.” Youke do dự, “Hình như là…Lý Minh?”
“Không thể nào!” Sain lập tức lắc đầu: “Cậu ta không thể khiến cậu không kịp phản ứng như vậy, chắc chắn là người khác trong phòng thí nghiệm.”
“Dưới trướng Ngô Diễn Thanh đều là những kẻ gan to bằng trời!”
Youke nghe vậy cũng khẽ gật đầu, nếu thật sự là Lý Minh, cậu ta cũng khó mà chấp nhận được. Giải thích của Sain quả thực hợp tình hợp lý.
Đa phần khả năng là có người khác ra tay.
“Có cần trách phạt bọn họ, yêu cầu Lam Tinh phải cho tôi một lời giải thích không?” Youke hỏi.
“Vô ích thôi, chuyện này có cãi cũng chẳng đi đến đâu.” Sain lắc đầu, rồi hờ hững hỏi: “Cậu tiếp xúc với Lý Minh thế nào rồi, có phát hiện cậu ta có gì khác so với người thường không?”
“Khác người thường?” Youke suy nghĩ: “Hình như cậu ta có chút trầm lặng quá mức, hơn nữa dường như rất thích những thứ thuộc về kỹ thuật cơ khí. Trong phòng cậu ta có rất nhiều sách, đều có dấu vết đã đọc qua.”
“Rất nhiều công cụ cũng có dấu vết sử dụng rõ ràng. Khi cậu ta mày mò những thứ đó, ánh mắt tràn đầy đam mê, không giống giả vờ, thực sự rất say mê.”
Trầm lặng? Say mê cơ khí? Sain trầm mặc.
“Chuyện tôi giao cho cậu đã làm xong chưa?” Sain đổi đề tài.
“Ờm…” Youke vô thức sờ túi, lấy ra một ống kim loại mảnh dài, lắc đầu: “Không tìm được cơ hội lấy máu cậu ta.”
Sain cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ hờ hững nói: “Sau này vẫn còn cơ hội.”

“Ai đã đánh cậu ta bất tỉnh vậy?”
Lạc Xuyên cùng Lý Minh đi trong hành lang, anh ấy thuận miệng hỏi.
“Tôi.” Lý Minh thản nhiên đáp, “Tên nhóc đó cứ dò xét mãi, nghe phiền quá.”
“Ừm, bọn họ đến đây không có ý tốt.” Lạc Xuyên trong lòng lấy làm kinh ngạc. Youke đã trải qua huấn luyện cao cấp nhất, vậy mà lại không phải đối thủ của Lý Minh.
Hơn nữa khi anh ấy kiểm tra Youke, rõ ràng phát hiện đối phương không hề có dấu hiệu phản kháng.
Nhưng nghĩ đến tốc độ kinh người mà Lý Minh từng thể hiện, lại cảm thấy hợp lý.
Nói đến chuyện “đến đây không có ý tốt”, ánh mắt Lý Minh lóe lên, anh nghĩ tới ống kim loại trong túi Youke.
Nếu không có mục đích đặc biệt, anh không hiểu nổi vì sao Youke lại mang theo thứ đó.
Cậu ta hoặc những kẻ đứng sau cậu ta cũng muốn xác minh điều gì đó. Cho dù lý do mà thầy Ngô thu nhận anh có hợp lý đến đâu, vẫn có người hoài nghi.
Chỉ là bọn họ còn kiềm chế lại, chỉ dám ngấm ngầm ra tay. Thầy Ngô tuyệt đối không thể khiến người của nền văn minh Sera kiêng dè đến vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác đang áp chế bọn họ.
“Công chúa Asmara sắp gả đi rồi.” Lạc Xuyên bỗng nhắc đến một chuyện.
Lý Minh nghi hoặc: “Công chúa Asmara? Là ai?”
“Trưởng công chúa của nền văn minh Ytlan.” Lạc Xuyên vừa đi vừa nói, “Trước đây, công chúa Asmara cùng thầy, còn có Viện trưởng Trần và một số người khác, từng gặp nhau trong Liên sao, rồi lập thành một đội thám hiểm.”

Bình Luận

0 Thảo luận