“Vết thương trên tay cậu không sao chứ?” Cậu ấy hỏi.
Lý Minh lắc đầu: “Chỉ trầy da một chút thôi.”
Lê Ninh gật đầu, sau đó nói tiếp: “Tôi đã xem xét thi thể rồi, vết thương và nguyên nhân tử vong hoàn toàn khác với hai thi thể ở Phố Đỏ, có thể khẳng định là do hai người khác nhau ra tay.”
Lê Ninh đã chụp rất nhiều ảnh, từ đủ mọi góc độ. Lý Minh liếc nhìn, thấy nạn nhân chết vì vết dao, một nhát đâm thẳng vào sau gáy, chết ngay tại chỗ, chính xác và dứt khoát, không phải kiểu tội phạm do bốc đồng.
“Haiz, thời buổi rối ren, tổ điều tra của Liên minh Liên sao sắp đến rồi, lại xảy ra chuyện thế này.” Lê Ninh thở dài nói.
“Tổ điều tra?” Lý Minh không kìm được tò mò, dường như từng thấy tin tức ở đâu đó, nhưng lúc đó không để ý lắm.
“Ừ, đến để điều tra việc công ty Tinh Sáng khai thác quá mức.” Nói đến đây, Lê Ninh cũng nghiến răng nghiến lợi: “Cái bọn Tinh Sáng chết tiệt, nếu không có chúng thì Ngân Hôi Tinh sao lại thành ra thế này.”
“Ban đầu, Lam Tinh còn định xây năm trăm thành phố sinh sống được ở đây…”
Lê Ninh lầm bầm nói rất nhiều, chủ yếu là oán trách công ty Tinh Sáng. Sự hỗn loạn ở khu ngoại thành cũng không thể tách rời với những gì bọn chúng gây ra.
Cứ như vậy, hai người quay về trụ sở Bộ An ninh, lúc này đã gần mười một giờ, Dương Bằng không có ở đó, nói là đi họp.
“Tiểu Lê, thế nào, tối nay có muốn giải tỏa chút không?”
Lê Ninh đang sắp xếp những bức ảnh chụp trong ngày để chuẩn bị báo cáo, liếc sang người đàn ông trung niên bên cạnh đang nháy mắt cười cợt, đầu hơi hói.
“Lão Tề, nói nhiều thế, anh cũng đâu dám đi.” Lê Ninh liếc anh ta một cái, lão Tề bĩu môi: “Nhạt nhẽo thật, vẫn là lúc cậu mới đến vui hơn.”
Anh ta lại tò mò hỏi: “À đúng rồi, thằng nhóc mới đến thế nào rồi? Gặp đám đàn bà lẳng lơ ở Hội Tường Vi có giữ được bình tĩnh không?”
Động tác của Lê Ninh khựng lại, gương mặt lộ ra vẻ khó hiểu kỳ quái. Cuối cùng cậu ấy mới sực nhớ ra và hỏi: “Các anh nghe từ đâu ra cái tin đồn nói Lý Minh là thằng nhóc ù lì, nhát cáy, bị bắt nạt đến nỗi không dám đi học vậy?”
Lão Tề ngạc nhiên hỏi lại: “Thì mấy người lão Điêu kia nói đó, trước đây từng gặp thằng nhóc đó vài lần, sao vậy?”
“Không có gì…” Lê Ninh lắc đầu, không nói gì thêm.
Mấy lão cáo già này trước đây cũng từng trêu chọc cậu ấy không ít. Chờ bọn họ thấy Lý Minh hoàn toàn khác với tưởng tượng trong đầu, biểu cảm trên mặt chắc chắn sẽ rất thú vị.
Đến trưa, hai người lên tầng 200 của trụ sở để ăn trưa tại căng-tin dành cho Bộ An ninh.
Chất lượng bữa ăn rất ổn, thể chất của người thuộc Bộ An ninh vốn rất cao, nên nhu cầu dinh dưỡng cũng nhiều hơn người bình thường.
“Ồ, hôm nay có thịt lợn phi hành hả…” Trên khay của hai người là một miếng thịt nạc to bằng lòng bàn tay, tỏa hương thơm ngào ngạt, kèm theo vài món rau xào.
“Đừng xem thường miếng thịt này, đắt hơn cả dung dịch dinh dưỡng thông thường đấy.” Lê Ninh nhắc nhở.
Lý Minh nếm thử một miếng, nước thịt đậm đà, vừa vào bụng liền được tiêu hóa nhanh chóng, các chất dinh dưỡng bên trong lập tức bị tế bào tranh nhau hấp thụ.
Chế độ phúc lợi ở Bộ An ninh đúng là không tồi chút nào.
Hai người vừa ăn chưa được bao lâu thì thiết bị đầu cuối thông minh liền truyền đến một tin nhắn, Dương Bằng đang triệu tập họ.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, vội vàng ăn nốt rồi lập tức lên lầu. Lúc này người trong phòng đã gần đủ cả, ánh mắt của Dương Bằng cũng rơi xuống họ.
Có vẻ tâm trạng ông ấy không tốt lắm, hai tay khoanh trước ngực nhưng ngón tay thì không ngừng gõ lên bắp tay.
“Tiểu Lê, sáng nay tình hình ở Hội Tường Vi thế nào?” Dương Bằng hỏi.
“Họ phối hợp khá tốt.” Lê Ninh đáp gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=22]
Dương Bằng gật đầu, đợi mọi người đến đủ rồi, trầm giọng nói: “Ngày mai có thể sẽ có hành động lớn. Hôm nay tan làm sớm, ai cần làm gì thì tranh thủ làm đi.”
Dứt lời, Dương Bằng vung tay một cái rồi quay người vào phòng làm việc, không quan tâm đến phản ứng của mọi người.
Sắc mặt đám người bên dưới lập tức thay đổi, “Hành động lớn!”
“Tôi biết ngay mà, thời gian này thể nào cũng chẳng yên ổn.” Lê Ninh nét mặt trầm xuống, thở dài: “Chắc chắn có liên quan đến mấy cái xác chết gần đây.”
Chẳng lẽ là do thông tin mình cung cấp? Lý Minh âm thầm suy đoán.
Lê Ninh vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói nhỏ: “Tôi cảm thấy ý của đội trưởng Dương là muốn để cậu lập chút công trạng ở mấy nhiệm vụ bên ngoài, sau đó tìm cớ điều cậu về làm hậu cần.”
“Lần này chắc cũng không để cậu làm mấy nhiệm vụ quá nguy hiểm đâu.”
“Thường thì, mấy hành động lớn kiểu này, mức độ nguy hiểm cao lắm sao?” Lý Minh hỏi.
Lê Ninh chậm rãi nói, giọng đầy ẩn ý: “Cậu nghĩ mà xem, tỷ lệ tử vong hằng năm của Bộ An ninh là 23%, chứ nếu ngày nào cũng như cái nhiệm vụ đơn giản hôm nay, thì làm gì có người chết?”
“Thành phố Ngân Hôi của chúng ta… không yên ổn chút nào…”
“Là do công ty Tinh Sáng sao?”
Lê Ninh thở dài: “Cậu đoán ra rồi à?”
Lý Minh thuận miệng đáp: “Nếu bọn họ không tìm cách chuyển hướng mâu thuẫn, thì mâu thuẫn chắc chắn sẽ đổ dồn lên đầu họ.”
Ban đầu, Lý Minh cứ tưởng sự hỗn loạn ở Ngân Hôi Tinh là do Bộ An ninh không làm tròn trách nhiệm. Nhưng bây giờ nhìn lại, mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Bất kể là khu nội thành hay ngoại thành, hầu hết các khu vực “xám xịt” đều có bóng dáng đứng sau của công ty Tinh Sáng, tất nhiên là có cả sự “hợp tác” của tầng lớp lãnh đạo của thành phố Ngân Hôi.
Việc công ty Tinh Sáng khai thác tài nguyên quá mức đã khiến giá trị thương mại của Ngân Hôi Tinh sụt giảm nghiêm trọng.
Các công trình hỗ trợ chẳng thể xây nổi, giá nhà cũng lao dốc, làm sao dân nhập cư ở đây có thể chấp nhận chuyện đó?
Trừ khi… có một mâu thuẫn khác được tạo ra để kéo sự chú ý của họ.
Lê Ninh nhìn anh đầy kinh ngạc, dường như không hiểu hết lời anh nói, cau mày đáp: “Đôi khi mấy băng nhóm ở ngoại thành làm quá trớn, hoặc gây ra sự chú ý dư luận nghiêm trọng, thì chúng tôi buộc phải ra tay một đợt.”
Cậu ấy lộ vẻ trầm ngâm: “Về nghỉ ngơi đi, mai chắc chắn có một trận đánh ác liệt đấy.”
Lý Minh khẽ gật đầu đầy suy nghĩ, rồi bỗng nhiên hỏi: “Anh Lê, anh có thể… cho tôi mượn chút tiền không?”
“Tiền á?” Lê Ninh ngẩn ra.
“Ừ, tôi có thể tính cả lãi cho anh.” Lý Minh bổ sung.
Lúc này Lê Ninh mới sực nhớ ra, chính vì sự chín chắn quá mức của Lý Minh khiến cậu ấy đã quên mất, cha của anh vừa mới qua đời không lâu.
Trước đó Lý Minh cũng chưa có công việc, nghe nói cha anh trước khi chết còn đem nhà đi thế chấp, không rõ là lấy tiền làm gì, tóm lại trong tài khoản chẳng còn đồng nào.
Mấy lão già từng đoán già đoán non rằng, có lẽ Lý Trường Hải đem tiền ném hết vào sòng bạc ngầm rồi.
Cha nghiện cờ bạc, mẹ thì mất sớm, còn anh thì bất đắc dĩ phải trưởng thành sớm… Ánh mắt Lê Ninh thay đổi, bật cười ha hả: “Cậu nói vậy là quá khách sáo rồi. Một tiếng ‘anh’ đâu thể gọi suông được, đúng không?”
“Tôi ăn một mình không vướng bận gì, đúng là cũng có để dành chút ít. Cậu cần bao nhiêu?” Cậu ấy hỏi.
Lý Minh giơ ra hai ngón tay.
“Hai nghìn hả, chuyện nhỏ, đưa số tài khoản cho tôi.” Lê Ninh đáp nhẹ tênh.
“Hai vạn.”
Lý Minh rõ ràng thấy sắc mặt Lê Ninh hơi cứng lại.
“Tôi đang rèn luyện thể lực mà, tiêu hao cũng nhiều…” Lý Minh giải thích, “Tôi cũng muốn nhanh chóng nâng cao thực lực một chút.”
“Vậy à…” Lê Ninh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Không vấn đề gì, đưa tôi số tài khoản.”
Cậu ấy cũng không phải lo Lý Minh không trả. Dù có thật sự xảy ra chuyện, với tính cách của đội trưởng Dương, sau này kiểu gì cũng sẽ đứng ra bù lại cho cậu ấy.
Chỉ là… hơi bất ngờ với số tiền mà thôi. Nhưng nghe Lý Minh nói lý do xong thì cậu ấy cũng hiểu, việc cường hóa cơ thể đúng là tốn kém cực kỳ, nhất là về sau.
“Nhưng mà, cậu cũng không cần quá vội. Những hạt giống gene tốt thì đắt kinh khủng, mà số lượng trong bộ phận cũng phải xếp hàng chờ đến lượt. Tôi còn phải chờ vài năm nữa mới tới lượt đấy.” Lê Ninh tự giễu, coi như an ủi đối phương.
Lý Minh đọc số tài khoản, việc chuyển tiền được hoàn tất nhanh chóng, sau đó hai người xuống lầu rồi tách ra mỗi người một ngả.
Lý Minh không quay về ngay, trong tay đang có “khoản tiền lớn”, giờ là lúc tiêu tiền rồi. Năng lượng kim loại đã gần cạn, anh phải nghĩ cách tìm thêm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận