Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 69: Hành động, có bẫy!

Ngày cập nhật : 2025-07-04 16:33:33
Triệu Hùng im lặng một lúc, rồi nhìn sang Lý Minh, đôi mắt xếch chứa đầy ẩn ý khó lường: “Cậu chắc là biết chuyện gì đang diễn ra rồi chứ?”
“Tôi biết.” Lý Minh hoàn toàn không bất ngờ. Đội do Triệu Hùng dẫn đầu, toàn bộ đều là người của Tần Tiêu.
“Tốt.” Triệu Hùng không nói nhiều, giữa hai người dường như cũng chẳng tồn tại mâu thuẫn gì.
Thiết bị thông minh trong tay ông ta hiện lên bản đồ ba chiều của tòa nhà, sau đó dần phóng to, khóa lại ở một vị trí trên tầng cao nhất, chớp nháy ánh sáng đỏ.
“Đây là phòng của Trần Tụng Nam.” Triệu Hùng nói ngắn gọn: “Người của tôi đã điều tra ra được món đồ cần lấy nằm trong phòng ông ta, trong két sắt ở ngăn kéo thứ hai bên trái dưới bàn làm việc.”
“Ngày mai, Trần Tụng Nam sẽ dẫn Tổ điều tra Liên sao đến khu mỏ tiền tuyến, nhưng phi thuyền đưa đón không đủ chỗ cho tất cả, tôi sẽ chủ động đề xuất ở lại.”
“Một giờ sau khi họ rời đi, tức vào lúc chín giờ, toàn bộ hệ thống báo động cấp ba của tòa nhà sẽ được kích hoạt lại, hệ thống an ninh sẽ khởi động lại từ đầu.”
“Lúc đó, lực lượng an ninh trên tầng cao nhất sẽ bị điều đi, toàn bộ camera giám sát sẽ tạm ngưng hoạt động, chúng ta sẽ có mười lăm phút để hành động.”
Ông ta quét mắt nhìn quanh, giọng trầm xuống: “Đã nghe rõ hết chưa?”
Mọi người đều gật đầu. Trong lòng Lý Minh hơi chấn động, người Tần Tiêu cài bên cạnh Trần Tụng Nam quả thực không tầm thường, có thể sắp xếp chu đáo đến vậy.
“Nếu gặp trở ngại khi hành động thì sao?” Có người hỏi.
“Giết!” Ánh mắt Triệu Hùng lạnh băng: “Nhớ kỹ, đây là hành động tự phát của chúng ta, dù có bị bắt, cũng không liên quan gì đến Bộ trưởng Tần.”
Chi nhánh Công ty Tinh Sáng không phải không có lực lượng an ninh, nhưng nhóm họ đã lợi dụng thân phận chính thức để vào được bên trong, bước khó nhất đã hoàn thành.
Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng, vô thức siết chặt nắm tay.
“Ngày mai, tôi và cậu sẽ xung phong mở đường.” Triệu Hùng nhìn Lý Minh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trẻ trung đến đáng kinh ngạc ấy, trong lòng không kìm được dâng lên vài phần ghen tị.
Ông ta đã vất vả hơn chục năm trong Bộ An ninh, liều mạng làm những nhiệm vụ nguy hiểm mới được Tần Tiêu để mắt tới, ban cho hạt giống gene cấp E.
Còn thiếu niên trước mặt, mới gia nhập Bộ An ninh được một tháng, lại có thể sánh vai với ông ta.
“Được.” Lý Minh gật đầu, trong lòng thầm cân nhắc, có vẻ như Triệu Hùng đã biết anh là sinh mệnh cấp E, chắc hẳn là do Tần Tiêu tiết lộ.
Vậy Triệu Hùng thì sao? Có lẽ… ông ta cũng đã là sinh mệnh cấp E. Dù sao, muốn người khác liều mạng thì cũng phải có chút phần thưởng xứng đáng.
Lý Minh chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Văn phòng của Trần Tụng Nam nằm trên tầng cao nhất, trên đường đi chắc hẳn sẽ có nhiều cánh cửa yêu cầu quyền hạn mới được thông qua, đúng không?”
Triệu Hùng liếc anh một cái: “Đúng vậy. Sau khi hệ thống an ninh khởi động lại, những cánh cửa đó sẽ bị khóa hoàn toàn. Nhưng tôi có cách vượt qua.”
“Cách gì?”
“Cậu không cần biết nhiều như thế, cứ nghe theo lệnh tôi là được.” Giọng Triệu Hùng lạnh hẳn đi.
Lý Minh nhìn thẳng vào mắt ông ta một cái rồi không nói gì thêm.
Buổi kiểm tra dữ liệu diễn ra vô cùng nhàm chán. Từ Vi tranh thủ phỏng vấn không ít người. Mãi đến mười giờ tối, Tổ điều tra mới về nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tụng Nam gọi mọi người dậy. Đúng như lời Triệu Hùng nói hôm trước, phi thuyền đưa đón chỉ chứa được tối đa bốn mươi người.
Riêng nhóm đi cùng bên phía Công ty Tinh Sáng đã hơn mười lăm người rồi.
“Tôi sẽ dẫn nhóm này ở lại. Vừa hay còn vài nhân viên đang kiểm tra dữ liệu.” Triệu Hùng làm đúng theo kế hoạch.
“Cũng được.” Vương Chí Hằng không nghi ngờ gì, Trần Tụng Nam cũng không nói gì thêm.
Phi thuyền cất cánh, động cơ gầm lên, hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trong phòng họp, ngoài Lý Minh và Triệu Hùng, những người còn lại đều mang vẻ mặt căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
“Xin chú ý, phát hiện dao động từ trường địa lý, hãy chuẩn bị tinh thần chịu chấn động!”
“…”
Còi báo động vang lên liên tiếp, đèn đỏ nhấp nháy khắp phòng họp, ngay sau đó, toàn bộ đèn phụt tắt. Máy phát điện dự phòng được khởi động, ánh sáng lờ mờ lập tức quay trở lại.
Thời gian đúng chín giờ. Triệu Hùng đột ngột đứng bật dậy, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh: “Hành động!”
Nhưng đúng lúc này, động tác của ông ta hơi khựng lại, vì không biết từ đâu, Lý Minh đã rút ra một chiếc mũ trùm đầu màu đen và đội lên.
“Cậu làm gì vậy?” Ông ta hơi nhíu mày. Rõ ràng đã nói là tất cả camera giám sát đều sẽ tắt, hành động này của Lý Minh chẳng khác nào không tin tưởng ông ta.
“Phòng ngừa rủi ro thôi.” Lý Minh đáp ngắn gọn. Những người được tuyển vào Bộ An ninh đều có thể chất rất tốt.
Trong đội có mấy người vóc dáng tương tự anh, lại mặc đồng phục chiến đấu của Bộ An ninh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=69]

Không nhìn mặt thì khó phân biệt ai với ai.
Những người khác nhìn nhau, trong lòng đều hơi hối hận, sao mình lại không nghĩ ra việc đó trước?
Triệu Hùng cũng không lãng phí thời gian, chỉ lạnh lùng liếc qua Lý Minh một cái rồi nhanh chóng dẫn đầu hành động.
Bọn họ đang ở tầng khá cao, cách tầng đỉnh chỉ khoảng chưa đến mười tầng, gần như không còn nhân viên thông thường nào qua lại. Cả nhóm tiến vào từ cầu thang thoát hiểm, men theo lối đó leo thẳng lên tầng cao nhất.
Dọc đường, ai nấy đều rất cảnh giác. Cánh cửa của lối thoát hiểm được làm từ kim loại, đóng chặt, phát ra ánh đỏ, dường như đã bị khóa hoàn toàn.
Tuy nhiên, Triệu Hùng lấy ra một tấm thẻ từ màu đen, quét lên thiết bị bên tường, “tít” một tiếng, cánh cửa lập tức mở ra hai bên.
‘Đây chắc là một dạng ‘cửa sau’. Cho dù hệ thống an ninh đã khởi động lại, thì lối thoát hiểm cũng không thể bị khóa chết. Hẳn là có một hệ thống độc lập điều khiển.’ Lý Minh thầm suy đoán.
Một thành viên trong đội ném ra một quả cầu kim loại hình tròn, lập tức, trên thiết bị thông minh xuất hiện một bản đồ mô phỏng khu vực xung quanh.
“Lối hành lang không có ai.” Người kia báo cáo.
“Đi.” Triệu Hùng lập tức dẫn đầu bước ra, Lý Minh theo sát phía sau. Toàn bộ tầng cao nhất chỉ có mỗi văn phòng của Trần Tụng Nam, diện tích vô cùng rộng lớn.
Cánh cửa lớn màu đen viền vàng, trang nghiêm và nghiêm ngặt. Triệu Hùng lấy thẻ từ ra, định bước lên quét, thì bị Lý Minh đưa tay ngăn lại.
“Thời gian gấp lắm, cậu làm gì vậy?” Triệu Hùng cau mày.
“Tôi thấy có gì đó không ổn.” Lý Minh đảo mắt nhìn quanh: “Ông không cảm thấy quá dễ dàng sao? Đến cả một người canh cũng không có?”
Từ lúc họ đi đến đây, chưa đầy ba phút. Sự yên ắng khiến Lý Minh cảm thấy rợn người.
Sắc mặt Triệu Hùng cũng hơi thay đổi, thuận lợi thế này đúng là có phần bất thường. Nhưng khi nhìn cánh cửa trước mắt, lời hứa của Tần Tiêu lại vang lên trong đầu, ông ta trầm giọng nói: “Chúng ta chỉ là bước cuối cùng của kế hoạch. Nhưng cậu có biết phía trước đã đi qua bao nhiêu vòng không? Đã bố trí bao nhiêu bước đệm rồi không?”
“Chỉ riêng tấm thẻ này thôi, cũng chẳng biết đã phải trả cái giá lớn đến thế nào.”
Hành động lần này đã được lên kế hoạch kỹ càng. Bọn họ chỉ cần đến lấy đồ, phần chuẩn bị đã được tiến hành từ rất lâu.
Triệu Hùng vòng qua người Lý Minh, quét thẻ từ. Cánh cửa kim loại đen nặng nề chầm chậm mở ra. Cả Triệu Hùng và Lý Minh đều nép sang hai bên.
Triệu Hùng ném một vật gì đó vào trong. Lý Minh lập tức cảm nhận được một dạng trường điện từ đang khuếch tán ra xung quanh.
Thiết bị EMP mini sao?
Lý Minh lén nhìn vào trong, thấy ngay Khoáng mẫu Ngân Hôi đặt trên bệ kính, nằm sau chiếc bàn làm việc khổng lồ.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, dường như chẳng có ai. Triệu Hùng hơi do dự, rồi nói với Lý Minh: “Cậu vào lấy đồ, tôi đứng đây canh.”
“Không đi.” Lý Minh nghĩ đầu có vấn đề mới nghe lệnh ông ta.
Hai chữ ngắn gọn khiến Triệu Hùng trừng mắt tức giận, nhưng bây giờ không phải lúc bùng phát. Ông ta trầm mặt, quay sang hai người phía sau: “Hai người vào.”
Mấy người còn lại đâu dám phản kháng, trong lòng thầm kêu khổ, đành cẩn thận tiến vào phòng, vòng ra sau chiếc bàn làm việc lớn màu đen, loay hoay một lúc, cuối cùng lôi ra một chiếc két sắt cao gần bằng nửa người.
Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lý Minh với vẻ thách thức, nhếch mép cười lạnh, nhiệm vụ hoàn tất, ông ta nhất định sẽ báo cáo việc này cho Tần Tiêu.
Lý Minh trong lòng cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ mình quá đa nghi thật sao?
Thế nhưng, ngay khi người mang két sắt vừa bước ra khỏi cửa, cả Lý Minh và Triệu Hùng đồng thời ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức đại biến.
RẦM! Cánh cửa kim loại dày nặng đột ngột đóng sập lại trong tích tắc. Một người đi sau chậm nửa bước lập tức bị kẹp nát giữa hai cánh cửa, máu thịt bắn tung tóe, văng đầy mặt đất, tạo thành hình thù như một chiếc ô đỏ thẫm.
Người đang mang két sắt đứng chết lặng ngay tại chỗ, những người còn lại tim như nhảy vọt lên cổ, mặt tái mét không còn giọt máu.
“Cạch cạch cạch…” Cùng lúc đó, trần nhà phía trên bất ngờ mở ra, hàng loạt súng máy treo trần thò nòng xuống, lập tức xoay chuyển và khóa mục tiêu vào tất cả mọi người trong phòng. Những băng đạn màu cam vàng khiến người ta lạnh sống lưng.
Trên thực tế, ngay khi những khẩu súng vừa lộ diện, Lý Minh và Triệu Hùng đã gần như đồng thời phản ứng, một trước một sau lao thẳng về phía lối thoát hiểm.
“Tít…” Thẻ từ quét qua, nhưng không có phản ứng gì. Trán Triệu Hùng túa đầy mồ hôi lạnh, ông ta lập tức đấm mạnh lên thiết bị, để lại một vết lõm nhưng vẫn rất khó phá cửa trong thời gian ngắn.
Đế của các khẩu súng máy đã hoàn toàn mở ra, bắt đầu xoay tròn chuẩn bị khai hỏa. Trong mắt Triệu Hùng chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, ông ta bất ngờ lao về phía sau lưng Lý Minh, rõ ràng định dùng anh làm lá chắn.
Muốn chết à?!
Lý Minh lập tức nhận ra ý đồ của đối phương, nhưng không hề quay lại đối đầu. Anh nhanh chóng phóng về một góc tường khác, không cho Triệu Hùng cơ hội lợi dụng mình.
“Khốn kiếp!” Triệu Hùng không dừng lại, ngay lập tức lao về phía một thành viên gần mình nhất. Trước ánh mắt hoảng loạn của người đó, ông ta trực tiếp ném anh ta về phía một trụ súng máy.
“Vù…” Xung quanh trụ súng lập tức hiện lên một màn chắn ánh sáng xanh lam, có lớp bảo vệ.
Trong tình thế sống còn, Triệu Hùng gầm lên một tiếng, lại tiếp tục lôi những người còn lại ra làm bia đỡ đạn, từng bước tiến tới chỗ lá chắn. Qua những kẽ hở, ông ta nhìn thấy Lý Minh ở góc tường kia, lập tức trợn trừng mắt!
Chỉ thấy Lý Minh rút ra từ trong người một khối kim loại đen khổng lồ, to bằng một chiếc cối xay. Triệu Hùng không hiểu nổi, anh giấu cái thứ to thế này ở đâu?!
Điều đáng kinh ngạc hơn là, khối kim loại kia lập tức mở rộng, từng lớp kim loại liên tiếp bung ra, tạo thành một hình chóp đa diện, khớp chặt vào góc tường, bao bọc toàn bộ Lý Minh bên trong.
Má nó, cái quái gì thế này?!
Triệu Hùng chết sững. Nhưng thực tế không cho ông ta thời gian để suy nghĩ.
ẦM! ẦM! ẦM! Các khẩu súng trên trần phun ra từng luồng lửa rực cháy, âm thanh vang rền như sấm, nhấn chìm mọi tiếng gào thét. Vỏ đạn rơi như mưa, rào rào va xuống sàn nhà vang lên lách cách.
Máu tươi tung tóe khắp nơi. Gương mặt Triệu Hùng vặn vẹo trong tuyệt vọng, lúc này ông ta đã hiểu rõ: đây là một cái bẫy. Tần Tiêu đã bị lừa, còn bọn họ chỉ là pháo hôi bị hi sinh.
Tấm “lá chắn bằng thịt” trước mặt ông bị bắn tan xác, ông ta cảm nhận rõ từng viên đạn đang xuyên qua da, bị cơ bắp cản lại.
Dù ông ta là sinh mệnh cấp E, thì với thân thể con người, không thể nào chịu nổi một cơn mưa đạn không ngừng nghỉ như thế này!
Bỗng nhiên, ánh mắt ông ta chợt sáng lên, đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy trên tấm khiên khổng lồ màu đen của Lý Minh, một khe hở ở giữa từ từ mở ra, lộ ra một nòng súng màu tím dài mảnh.
Nòng súng dài gần một mét, chỉ có súng bắn tỉa mới có loại nòng như vậy.
‘Nòng súng dài thế, cậu ta giấu ở đâu?!’ Triệu Hùng càng thêm choáng váng.
Ngay sau đó, nòng súng hướng thẳng lên trần, nhắm vào trụ súng máy.
Đoàng!
“Rắc!”
Lớp lá chắn bảo vệ rung lên thành gợn sóng. Phát thứ hai, lớp lá chắn nứt ra. Phát thứ ba, súng máy tóe lửa điện, bị phá hỏng hoàn toàn.
Ánh mắt Triệu Hùng lập tức bừng sáng tia hy vọng!

Bình Luận

0 Thảo luận