Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 34: Đêm giông thích hợp để giết người!

Ngày cập nhật : 2025-06-22 17:35:01
Ầm!
Ngoài nhà gió gào mưa giật, tấm rèm nhung dày bị gió thốc tung, từng giọt mưa táp ràn rạt lên bệ cửa sổ, sắc mặt của Trương Hổ lúc này u ám chẳng khác nào tầng mây chì dày đặc trên trời.
Gã ngồi trong góc tối của căn phòng, ánh sáng phản chiếu từ thiết bị thông minh trên tay khiến vết sẹo trên mặt gã trở nên càng thêm dữ tợn.
“Điều tra tới đâu rồi?”
Gã đang liên lạc với một người nào đó qua mạng ngầm, đối phương dùng ảnh đại diện là một đóa hồng đỏ ma mị.
“Thông tin về thằng nhóc đó chẳng có gì đặc biệt, tra không ra gì đáng giá cả. Chỉ có điều duy nhất nên để tâm là mối quan hệ giữa cậu ta với Dương Bằng. Nhưng anh làm gì để ý cậu ta dữ vậy?”
“Chắc chắn không có gì đặc biệt?” Trương Hổ vẫn không cam tâm, tiếp tục truy hỏi.
“Anh đang nghi ngờ khả năng tình báo của bà đây đấy à?” Đối phương tỏ vẻ khó chịu: “Tôi thậm chí còn tìm được cả giáo viên hồi mẫu giáo của cậu ta ở khu Diệp Tinh, thành phố Ngân Hôi! Vất vả lắm mới khơi lại được trí nhớ người ta đấy. Thằng nhóc này từ nhỏ đã nhát gan, sợ phiền phức.”
“Chẳng qua chỉ là gặp may, vớ bở, sau đó được phân về phòng hậu cần của Bộ An ninh, trong lúc dọn dẹp chiến trường thì bọn họ không tìm thấy móng vuốt cơ giới đó nữa. Chắc chắn là đã bị ai đó cầm đi.”
“Lo mà điều tra lại người bên trong nội bộ các anh cho tử tế đi. À mà… đừng quên thanh toán đấy nhé~”
Rầm!
“Con đàn bà chết tiệt!” Trương Hổ đập mạnh thiết bị thông minh lên bàn, sự u ám trên mặt không hề tan đi. Những chuyện xảy ra gần đây, tất cả cứ chất chồng hiện ra trước mắt gã.
Mọi thứ như một mớ bòng bong. Cứ tưởng tóm được một đầu mối, lại phát hiện đó là giả.
“Người bên trong…” Ánh mắt gã lóe lên, dựa vào nhiều kênh thông tin, gã gần như có thể xác định, vết thương trên người Bàng Văn Long chính là do chi giả Hổ Bào gây ra.
Ban đầu, gã còn nghi ngờ là phía Bộ An ninh giăng bẫy, nhưng với thứ như móng vuốt cơ giới to như thế, không thể nào tự dưng bốc hơi khỏi hiện trường.
Trương Hổ không phải là không nghi ngờ người nội bộ, mà ngược lại, có quá nhiều người để nghi ngờ.
Nhưng… nếu không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, mà lại dám trình báo lên cấp trên, điều đang chờ gã… chỉ có thể là sự diệt vong.
Khi thời hạn bảy ngày ngày một cận kề, Trương Hổ càng lúc càng bồn chồn, những người xung quanh cần điều tra gã đều đã điều tra qua một lượt.
Tuy lúc nhận hàng có khá nhiều người tham gia, nhưng số người biết rõ nội tình, kể cả gã, không vượt quá ba.
Một người đã được loại trừ, người duy nhất có khả năng làm lộ thông tin chính là Mã Võ, kẻ đã chết. Ai giết Mã Võ, người đó chính là kẻ tiết lộ vị trí.
Lý Minh… Trực giác đầu tiên của gã vẫn dừng lại ở chàng trai trẻ đó. Mã Võ mới gặp anh buổi sáng, thì tối đến đã bị giết.
Chuyện thế chấp bất động sản vốn không đáng để gã để tâm, gã đã từng đích thân kiểm tra qua một lần, sau đó thì vứt cho Mã Võ xử lý.
Nhưng Mã Võ đã nói gì với thằng nhóc kia? Rất nhiều nghi vấn không lời giải. Trước kia vì Lý Minh là người của Bộ An ninh, Trương Hổ đành bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua đầu mối này.
Nhưng giờ đây, thời hạn bảy ngày đã gần kề, cái chết cận kề trước mắt.
Gã không còn quan tâm được gì nữa, giống như kẻ chết đuối muốn vớ lấy cọng rơm cuối cùng, cho dù chẳng có ích gì, cũng phải thử!
“Bộ An ninh thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=34]

Đã đến nước này… chọc đến tao, tao giết hết!” Tiếng gầm khàn từ cổ họng vang lên hòa cùng tiếng sấm đùng đoàng ngoài trời.

Cùng lúc đó, một bóng người đang ngồi xổm trên mái nhà gần đó. Mặt quấn vải, khoác áo mưa, chỉ lộ ra đôi mắt u tịch đầy lạnh lẽo.
Anh dõi ánh nhìn về phía ngôi nhà cũ trước mặt. Tường nhà loang lổ nấm mốc nâu, rõ ràng đã tồn tại rất nhiều năm.
Đây chính là hang ổ của Trương Hổ. Theo lời khai của Vương Ba và Mã Võ, bên trong ngôi nhà này khoảng năm mươi người.
Trước cửa có hai vệ sĩ to con, mặt mày dữ tợn, nhưng cũng chỉ là người thường.
Lý Minh tháo ống ngắm khỏi khẩu súng bắn tỉa, sau khi đã tiến hành "kích hoạt", đôi mắt liền kích hoạt chế độ hồng ngoại và nhìn đêm.
Anh liên tục đổi vị trí quan sát một cách cẩn trọng, từ nhiều góc độ khác nhau.
Tầng một có bốn phòng, ít nhất mười hai người, nhiều nhất có thể là mười bốn người.
Bên ngoài tường gắn tám camera giám sát, phòng điều khiển nằm ở phòng ngoài cùng bên trái tầng một.
Tầng hai có ba phòng, chín người.
Tầng ba ít nhất, chỉ có ba người.
…Hmm?
Lý Minh nhíu mày… đúng rồi.
Từ sau vụ Sa Trấn, Trương Hổ chắc hẳn đã rối như tơ vò, người của gã đều đã bị điều đi hết.
Kỹ năng ám sát từ khẩu súng bắn tỉa nặng truyền vào tâm trí anh.
“Phòng ngoài cùng bên phải tầng ba, chính là phòng của Trương Hổ.”
Lý Minh xoay hướng ngắm, dù dùng chế độ hồng ngoại và nhìn đêm, vẫn không nhìn thấy gì bên trong.
“Tường được phủ bằng vật liệu hợp kim thiếc-crom… phương pháp che chắn dò quét đơn giản.”
Ánh mắt Lý Minh trầm lại: “Ngoài Trương Hổ, không có sinh vật cấp F nào khác. Nhưng… súng ống vẫn đủ gây sát thương cho mình, phải xử lý đám lính tép riu trước.”
Lý Minh lập kế hoạch, không hành động một cách mù quáng ngay từ đầu.
Một mặt là chờ thời gian hồi phục của vật phẩm đã kích hoạt, mặt khác là quan sát thói quen hoạt động và thời gian đổi ca của bọn chúng.
“Không có đổi ca, cũng chẳng thấy báo cáo định kỳ nào… Hừm, là mình đã đánh giá cao chúng rồi. Chỉ là một đám ô hợp mà thôi.”
Bóng dáng Lý Minh lặng lẽ biến mất vào màn mưa.
Cơn mưa lớn như trút nước, hai tên vệ sĩ đứng nép dưới hiên nhà.
Két…
Cánh cửa mở ra, bọn chúng quay đầu lại, thấy một gã mặc áo da, trên tai đeo vài cái khuyên.
“Đản Cẩu? Sao mày ra đây?” Một tên vệ sĩ hỏi đầy nghi ngờ.
Đản Cẩu ngó lên hai camera treo dưới mái hiên.
“Mất tín hiệu rồi, ra xem thử.”
“Chắc mưa lớn làm nhiễu đường truyền, cái nhà này cũ quá, vài chỗ còn dùng đường dây ngoài.” Thấy không có gì bất thường, Đản Cẩu lắc đầu: “Để mai hẵng sửa.”
Nói xong, hắn lại đóng cửa quay vào.
Hai tên vệ sĩ cũng không để tâm, tiếp tục đứng gác.
Chốc lát sau, cả hai bất chợt cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên vai mình.
“Hửm?”
Cả hai theo phản xạ quay đầu lại…
Phập!
Cả hai bị cuốn bay lên, sau đó bị quăng thẳng vào bồn hoa bên cạnh.
Máu chảy lênh láng, hòa cùng dòng nước mưa loang ra mặt đất.
“Một thời gian nữa, hoa ở đây chắc chắn sẽ nở rất đẹp.”

Tách! Tách! Những hạt mưa theo gió tạt vào trong nhà.
Đản Cẩu vừa ngồi xuống thì cau mày, trên màn hình giám sát bắt đầu xuất hiện vài vệt nhiễu tuyết trắng.
Hắn quay đầu lại nhìn: “Thằng Răng Vẩu, cửa sổ sao lại mở? Đóng lại đi.”
Một kẻ phía sau lầm bầm: “Tao nhớ là đã đóng rồi mà.”
Dù vậy, hắn vẫn đứng dậy bước tới.
Người còn lại trong phòng thì cười đùa: “Tối qua mày chơi kiệt sức rồi à? Nhỏ nữ sinh đó sao rồi?”
“Cũng được,” Răng Vẩu nhe răng cười, “Chỉ là bố mẹ cô ta hơi phiền, vừa khóc vừa gào, cho ăn mấy cú là ngoan ngay...”
Bịch!
Cả thân Răng Vẩu bị kéo văng khỏi cửa sổ.
Ngay sau đó, vèo vèo! Hai bóng đen to lớn như chớp xẹt lao vào từ cửa sổ.
Phập!
Một cái đầu bay lên, một đầu khác bị nổ tung, hai cái xác không đầu phun máu như suối, nhưng không đổ xuống, vì đã bị cơ giáp giữ đứng yên, căn phòng lập tức ngập tràn mùi máu tanh.
Lý Minh chống người lên bằng cơ giáp, leo qua cửa sổ, tắt hệ thống giám sát, mở thiết bị điều khiển, rút ổ cứng ra và ném qua cửa sổ.
Sau đó mở cửa phòng, nhìn ra hành lang, trống không, trên sàn còn vương vài vết nước mưa.
Cốc! Cốc!
Lý Minh gõ cửa.
“Ai đấy, mẹ nó, phá hỏng cả hứng...” Từ bên trong vang ra giọng nói cáu kỉnh.
Cánh cửa mở ra. Khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Minh, đối phương ngẩn người, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, căn bản không nghĩ là có kẻ đột nhập.
“Lão đại bảo tôi đến kiểm tra chút...” Lý Minh bình thản bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Không bao lâu sau, máu bắt đầu tràn ra từ khe cửa...
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên từng hồi một.
Bọn người bên trong đa phần còn yếu hơn cả Mã Võ, trước mặt Lý Minh, không hề có sức phản kháng.
Ầm!
Một tia sét sáng chói xé rách bầu trời, ánh sáng chiếu rọi cả không gian, mưa vẫn không hề ngớt, ngược lại càng lúc càng dữ dội hơn.
“Chậm trễ sẽ sinh biến, mưa lớn như trút nước, hôm nay chính là thời điểm ra tay tốt nhất!”
Trương Hổ đột ngột đứng bật dậy, hạ quyết tâm.
“Phùng Cương!”
Gã hét to ra phía ngoài cửa. Nhưng không có tiếng đáp lại.

Bình Luận

0 Thảo luận